“Thiếu niên, đừng quá đau thương. Dưới mông Đại Cửu nhánh hoa cúc mỹ lệ đè bông hải đường. Câu này nghĩa là lồng ngực nó từng đè bao la như đại dương. Thế nên người cũng đừng quá bi thương. Ta biết cảm giác này không tốt nhưng muốn từ con trai thành đàn ông đều phải trải qua lĩnh ngộ đau đớn như vậy...”(Tác giả chơi chữ, hải thang = 海膛 =hải đường có âm gần với hung thang = 胸膛 = bộ ngực)
Trong giọng nói đầy đắc ý của Binh, sắc mặt Đường Thiên đen như đáy nồi, không nói một lời vung tay đi thẳng.
Đại Cửu chính là đồng nhân số chín, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng là thân thể nó chẳng khác gì một tòa núi nhỏ, ngay cả Đường Thiên với lực cánh tay siêu quần cũng khó lòng ném nó đi nổi. Ác liệt hơn nữa là trò yêu thích của nó, nhảy lên cao rồi đặt mông ngồi xuống.
Ngay vừa rồi Đường Thiên đã ăn trọn một phát.
Gã chịu đựng trong phòng Thập Bát Đồng Nhân lâu như vậy rồi nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được cách nào thông qua. Gã cũng đã chẳng nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu trận, song vô luận dùng cách gì, cho dù có thể tạm thời chiếm thượng phong cũng sẽ nhanh chóng bị đám đồng nhân bao phủ.
Có đồng nhân số một tinh thông cận chiến, cái đầu đồng nó chẳng bóng lưỡng sao? Có thể dùng nó để làm lóa mắt người khác không....
Số năm sáu bảy, tay lắm binh khí cũng lắm, làm sao trêu được đám sinh ba đó đây...
Có số mười một cầm cây gậy trúc, quả là kiếm khách tuyệt thế, dùng kiếm? Ngươi phải dùng song kiếm mới không phụ con số của mình.
Mười tám gã, có thể làm một đội bóng mà còn dư ra bảy tên dự bị.
Khiến Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi nhất là mười tám tên đồng nhân này hoàn toàn không chút phong phạm cao thủ. Không một linh kiện nào trong chúng có phẩm chất cao quý đó, cũng tuyệt đối không có thứ gọi là kiêu ngạo.
Hèn mọn, vô sỉ, âm hiểm. . .
Đây mới thật là tính cách của mười tám gã lưu manh này.
Chiến thuật ưa thích nhất của chúng là hống một tiếng rồi cùng lao lên, chiến đấu ưa thích của chúng là quần ẩu.
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày đều bị đám đồng nhân này ngược đãi. Gã quả thật không dám tưởng tượng, tân binh thời binh đoàn Nam Thập Tự không ngờ đều phải thông qua gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, những người đó thật quá đáng thương...
Vì sao binh đoàn Nam Thập Tự lại mai một, chính là vì cái nơi khốn kiếp này vẫn tồn tại...
Đám lưu manh chết tiệt kia... Ta chắc chắn sẽ đánh các ngươi tan thành một đống đồng nát...
Đường Thiên vô cùng tức giận trở lại sân tập võ, thần sắc bất thiện nhìn quanh bốn phía, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ lập tức rùng mình, cố xốc lại tinh thần, ngay tiếng hô gào cũng ráng sức hơn. Đáng tiếc, bọn họ cố cố gắng biểu diễn cỡ nào cũng không giúp mình thoát khỏi kiếp nạn.
“Hai người các ngươi lại đây, cho ta xem xem hai hôm nay các người tiến bộ ra sao.” Đường Thiên thần sắc bất thiện nói.
Sắc mặt hai người lập tức vàng như đất.
Một lát sau, trên sân tập võ nhiều thêm hai đống bùn nhão, lúc này Đường Thiên mởi thở phào một hơi, thỏa mãn ly khai.
Hai đứa này tiến bộ không ít... Có điều, cũng sướng thật...
Mai làm lại lần nữa, ừm, cứ thế đi!
๑๑۩۞۩๑๑
“Tiền bá, bá bá tìm ta?” Đường Thiên nhảy lên sân thượng, sân thượng này là nơi cao nhất của Thượng Quan gia, đứng trên đây có thể nhìn xuống toàn bộ Thượng Quan gia.
Tiền bá thấy Đường Thiên không khỏi mỉm cười ôn hòa.
A Thiên thiếu gia bất tri bất giác đã phát triển tới mức khiến mọi người đều giật mình...
A Thiên thiếu gia mấy năm nay cũng thật khổ cực.
Nỗi khổ của Đường Thiên, Tiền bá đã tận mắt thấy. Mỗi ngày Đường Thiên đều là tấm gương xuất hiện tại sân tập võ, lượng tu luyện chỉ nhiều hơn chứ chẳng hề ít hơn những người khác. Nếu không nhờ A Thiên thiếu gia kích thích, đám trẻ kia sao chăm chỉ được như vậy?
Hơn nữa mỗi ngày A Thiên thiếu gia đều bỏ một lượng lớn thời gian để chỉ điểm cho bọn họ.
Những đệ tử trẻ tuổi của Thượng Quan gia tiến bộ rất lớn, không tới hai tháng, trình độ chung của đám trẻ đã bước lên một bậc thang mới.
Với bất cứ gia tộc nào, tiến bộ như vậy đều có thể nói là thăng hoa về chất.
Đường Thiên lại chẳng hề thấy gì, nếu Tiền thúc biết lượng tu luyện này vẫn chỉ là một phần trong việc tu luyện của gã, liệu có bị hù cho ngây người không?
Mấy ngày nay gã vẫn dốc sức tu luyện, có cảm giác như quên cả ngày đêm.
Gã khoát khoát tay: “Tiền bá không cần khách khí.”
Tiền bá gật đầu, thần sắc nghiêm nghị đứng dậy: “Khi tiểu thư đi khỏi đã từng dặn, nếu sau hai tháng không trở về thì đưa ngài tới thư phòng của tiểu thư.”
Nụ cười của Đường Thiên cũng biến mất, nhíu mày: “Thư phòng của nàng.”
“Ừ.” Tiền Bá nhìn Đường Thiên đang nhíu mày, bỗng cảm thấy chút áp lực.
“Đưa ta đi.” Đường Thiên đáp lời không chút do dự.
“Vâng!”
๑๑۩۞۩๑๑
Lần đầu tiên Đường Thiên bước vào thư phòng của Thiên Huệ.
Thư phòng của Thiên Huệ rất lớn, chính giữa là một cái bàn học, hơi lộ vẻ trống trải. Bốn mặt là những giá sách đặt sát tường, phía trên mỗi giá sách đều xếp đầy sách vở, có rất nhiều cuốn sách đã ngả màu cũ nát, xem ra cũng rất cổ rồi.
Đứng ở nơi này cũng thật áp lực...
Đường Thiên nuốt nước miếng, với một thiếu niên đầu óc đơn giản, hoạt bát hiếu động, đứng ở nơi như thư phòng lại có cảm giác thật khó chịu.
May là đầu óc Thiên Huệ tương đối khá...
Đường Thiên nói thầm trong lòng, Thiên Huệ đã bảo mình vào thư phòng vậy chắc chắn trong thư phòng có để lại thứ gì đó.
Thiên Huệ biết rõ mình không quá thông minh, chắc chắn sẽ không giấu vật đó quá sâu.
Đường Thiên nhìn quanh mọi nơi, ừm? Ánh mắt gã đưa tới một ký hiệu trên giá sách, hai mắt sáng ngời lên, chòm sao Nam Thập Tự!
Chuyện Đường Thiên mang vật có hình chòm sao Nam Thập Tự chỉ có mình Thiên Huệ biết.
Bước tới trước giá sách, quả nhiên Đường Thiên tìm được một phong thư Thiên Huệ lưu lại cho gã.
“Thiên ca ca, nếu ca thấy phong thư này, chắc chắn muội đã gặp phiền phức tại chòm sao Nam Thập Tự. Hai năm nay muội vẫn âm thầm điều tra tin tức liên quan tới thẻ bài khổ tu Nam Thập Tự. Chòm sao Nam Thập Tự luôn được xưng là chòm sao nhỏ nhất được nhân loại phát hiện từ trước tới nay, ngoại trừ nó ra hầu như không còn tin tức gì khác. Chòm sao Anh Tiên đã xuống dốc quá lâu, cách xa thế giới trung tâm, có rất ít tin tức có giá trị. Muội chỉ đành đặt hy vọng ở một số sách vở giảng giải về bí bảo cổ đại, mong rằng tìm được manh mối từ đó.”
Đường Thiên nhìn nét chữ đẹp đẽ của Thiên Huệ, trong lòng cảm động, gã có thể tưởng tượng ra Thiên Huệ đã tốn bao công sức chỉ vì tra tìm thông tin về tấm thẻ bài khổ tu binh đoàn Nam Thập Tự.
“Cuối cùng muội tìm được một số manh mối hữu dụng trên một cuốn sách cổ. Binh đoàn Nam Thập Tự đã từng có một binh đoàn rất cường đại, tên là binh đoàn Nam Thập Tự, mà thời tam đại binh đoàn, bọn họ được đặt ngang với binh đoàn Thiên Yết, binh đoàn Xà, là một trong ba lực lượng cường đại nhất thời bấy giờ. Cuối cùng, sau chiến tranh, binh đoàn Thiên Yết thu được thắng lợi cuối cùng, từ đó khai sáng ra vương triều Thiên Yết. Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên nhất là sau khi bại trận, chòm sao Nam Thập Tự lại lặng lẽ biến mất trong tầm mắt mọi người, sau hàng ngàn năm sau cũng không tìm lại được chút tin tức nào.”
“Binh đoàn Nam Thập Tự nổi danh về kỹ thuật máy móc, cho dù tới hiện giờ bọn họ vẫn đại biểu cho kỹ thuật máy móc đỉnh cao trên thế giới này. Thua trận mai một, trong lịch sử chuyện này rất bình thường. Điều tra được tới đây muội không tìm được manh mối nào nữa, mãi tới một ngày muội bỗng phát hiện một vấn đề rất kỳ quái.”
“Tam đại binh đoàn đều vô cùng cường đại, binh đoàn Thiên Yết hay binh đoàn Xà đều là chòm sao hoàng đạo, bọn họ đại biểu cho những chòm sao cường đại nhất, binh đoàn của họ có cường đại cũng nằm trong dự đoán của mọi người. Thế nhưng binh đoàn Nam Thập Tự thì sao? Chòm sao Nam Thập Tự là chòm sao nhỏ bé nhất, lại vô cùng thần bí. Kỹ thuật máy móc của bọn họ đến từ đâu? Ai khai sáng ra binh đoàn này? Bọn họ xuất phát từ đâu?”
“Vấn đề này khiến muội vô cùng hiếu kỳ. Mãi tới khi muội tìm được đoàn trưởng của binh đoàn này, Mông Dịch. Giới cao tầng của binh đoàn Nam Thập Tự vô cùng cường đại, tụ tập một lượng lớn những nhân tài kiệt xuất. Mà Mông Dịch là người mạnh mẽ nhất, song khác với những người khác còn có chút dấu tích về xuất thân, không ai biết lai lịch của Mông Dịch.”
Đường Thiên thấy vậy không hề do dự hỏi Binh: “Này, đại thúc, ngươi biết lai lịch đoàn trưởng của các người không?”
Binh nhíu mày, lộ vẻ suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Không biết, lai lịch đội trưởng rất thần bí, mọi người đều hỏi hắn nhưng hắn chưa bao giờ trả lời.”
Đường Thiên à một tiếng rồi lại xem tiếp, Binh cũng nhẹ nhàng bước tới, lại gần cùng xem.
“Vị đội trưởng Mông Dịch lai lịch thần bí này đóng vai trò then chốt trong việc xây dựng binh đoàn Nam Thập Tự. Muội bắt đầu tìm kiếm thân thế của ông ấy, nhưng thời binh đoàn Nam Thập Tự cách chúng ta quá xa xôi, có quá ít đầu mối lưu lại. Mãi tới một lần có một cuốn sách cổ khi miêu tả vị đội trưởng này có nói ông ấy ở sâu trong chòm sao Nam Thập Tự.”
“Sâu trong chóm sao Nam Thập Tự?” Binh bật thốt: “Không thể nào, chúng ta đã tra xét khắp khu vực sâu trong chòm sao Nam Thập Tự rồi mà! Không đúng, đợi đã!”
Đường Thiên vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Sắc mặt Binh bỗng trở nên kỳ quái: “Ở đó có một căn cứ nhỏ do đội trưởng xây dựng.”
Binh không ngốc, gã hiểu khá rõ về đội trưởng, chỉ chút liên tưởng đã lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện năm xưa.
“Lúc đó mọi người còn thấy đội trưởng thật kỳ lạ, có điều hắn lớn nhất, hắn muốn lập cái gì thì để hắn lập! Chẳng lẽ ở đó cất giấu bí mật gì?” Binh thì thào tự nói.
Đường Thiên lại xem tiếp.
“Binh đoàn Nam Thập Tự chắc chắn có sứ mệnh không muốn người khác biết. Sau khi muội nghiên cứu binh đoàn Nam Thập Tự lại càng khẳng định điều này. Tam đại binh đoàn, chỉ riêng Nam Thập Tự không có dã tâm mở rộng. Điều này rất kỳ lạ.”
“Đại thúc, thế này là sao?” Đường Thiên ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, chủ lực binh đoàn thường đóng tại chòm sao Nam Thập Tự, nơi đó là tổng bộ, thường rất ít khi ra ngoài.” Binh gật đầu: “Các nơi khác là phân bộ.”
“Chẳng lẽ binh đoàn Nam Thập Tự thật sự có bí mật gì?” Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.
Binh lắc đầu: “Ta không biết.”
Đường Thiên lại xem tiếp.
“Thiên ca ca, lai lịch thẻ bài khổ tu Nam Thập Tự của ca rất không đơn giản. Sau thời đại tam đại binh đoàn, bí bảo Nam Thập Tự không hề xuất hiện nữa. Nếu binh đoàn Nam Thập Tự coi chòm sao Nam Thập Tự là căn cứ, vậy thẻ bài khổ tu Nam Thập Tự chắc chắn là một trong những bí bảo quan trọng nhất. Rất có khả năng nó là chìa khóa của binh đoàn Nam Thập Tự. Sau khi binh đoàn Nam Thập Tự mai một, tài sản truyền thừa của binh đoàn đều biến mất, tới nay vẫn là một nghi vấn lớn.”
“Muội nghi ngờ bá phụ năm đó rất có khả năng tiến vào chòm sao Nam Thập Tự hoặc có liên hệ gì đó với binh đoàn Nam Thập Tự. Muội tìm được thời gian mà sương khói che chòm sao Nam Thập Tự khai mở, nhưng ca không tới kịp. Giờ ca đọc được phong thư này, sợ rằng muội đã gặp phiền toái. Mặt trái bức thư có bản đồ tuyến đường an toàn từ chòm sao Anh Tiên tới chòm Nam Thập Tự, có một số nơi không cách nào xác thực được, Thiên ca ca, chỉ nên dùng nó để tham khảo.”
“Muội biết Thiên ca ca chắc chắn sẽ tới tìm muội, nhưng dù thế nào ca cũng phải cẩn thận nhé!”
Thư đến đây là hết.
“Tân binh doanh ở đâu? Có tại chòm sao Nam Thập Tự không?” Đường Thiên hỏi Binh.
“Có.” Binh lắc đầu: “Nhưng không cùng một ngôi sao với tổng bộ, Nam Thập Tự có bốn ngôi sao. Không qua được, toàn bộ ngôi sao đều bị sương xám thời gian che phủ.”
“Vậy theo tuyến đường an toàn!” Đường Thiên nói như đinh đóng cột.