Binh cầm tấm bản đồ lên, xem xét nửa ngày rồi lắc đầu nói: “Vị trí không đúng.”
“Vị trí không đúng?” Đường Thiên ngẩn người.
“Vị trí của chòm sao Nam Thập Tự bị sai lệch.” Binh trả lời thành thật: “Tuy cửa sao sẽ biến đổi nhưng vị trí chòm sao hẳn không thay đổi quá nhiều.”
“Thật không đây?” Đường Thiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Binh.
Binh trợn trừng hai mắt, giọng điệu bất mãn: “Ngươi đang nghi ngờ mức độ quen thuộc đối với địa điểm binh đoàn đóng quân của một thanh viên cấp bậc nguyên lão?”
Đường Thiên lập tức ngượng ngùng: “À à à, ngươi xem, Thiên Huệ cũng bảo mà, có nhiều chỗ không chính xác.”
Binh không để ý tới Đường Thiên, trầm ngâm nói: “Cửa sao có thể thay đổi, trước đây ta cũng chưa từng tới chòm sao Anh Tiên. Nhưng muốn quay lại nói đóng quân tổng bộ cũng không phải không có cách.”
Đường Thiên nghe vậy tinh thần phấn chấn: “Cách gì?”
“Theo võ hồn điện tiến vào hồn khu. Hồn khu có con đường thông thẳng tới nơi đóng quân tổng bộ. Lúc trước đây thường có người đi theo đường này. Có điều cũng phải nói trước, đường đó không dễ đi.” Binh giải thích.
“Thật tốt quá!” Đường Thiên mừng rỡ giơ cao hai tay hoan hô: “Đi thôi đi thôi!”
Binh lườm cái khinh bỉ: “Đã bảo đường đó không dễ đi.”
“Không dễ đi thế nào?” Đường Thiên hỏi.
“Con đường đó trước kia chỉ lão binh mới đi qua được.” Binh quan sát hai mắt Đường Thiên rồi nhíu mày: “Thiếu niên, ngươi còn kém xa lắm!”
“Lão binh?” Đường Thiên nhíu mày, nếu đổi lại trước đây gã chắc chắn khinh bỉ quay đi, song giờ không ngừng giãy dụa trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, Đường Thiên đã hiểu thực lực của lão binh cường đại tới mức nào.
Binh ngửa mặt lên trời lộ vẻ suy tư, đột nhiên nói: “Cũng chưa chắc, giờ cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, không khéo những tinh hồn thú trước sống tại đó giờ cũng chẳng còn. Cũng phải đi một lượt tra thử mới biết.”
Đường Thiên gật đầu lia lịa: “Không sai, không sai!”
“Vậy tốt nhất ngươi nên nói lời từ biệt với bọn họ.” Binh nhắc nhở Đường Thiên: “Lần này có thể chúng ta sẽ phải ở lại hồn khu một thời gian dài.”
Đường Thiên thấy Binh nói cũng đúng bèn bước tới tạm biệt Tiền bá, Tiền bá cũng đoán được chắc chắn Đường Thiên sẽ đi tìm tiểu thư nên không hề giữ lại, chỉ lặng lẽ đưa cho Đường Thiên không ít đá ngôi sao và hồn hạch.
Túi tiền trống rỗng của Đường Thiên thoáng cái đã lại đầy ắp.
Rời khỏi Thượng Quan gia, Đường Thiên tìm một góc hẻo lánh không người, tiến vào Võ Hồn Điện sau đó bước sang thành Tam Hồn.
So với khi gã ly khai, thành Tam Hồn gần như không thay đổi gì, có điều sau chuyện lớn lần trước tại Lâm gia, chợ búa tại thành Tam Hồn cũng cô quạnh hơn rất nhiều. Ngay cả người đi đường cũng ít đi, Đường Thiên không khiến bất cứ ai chú ý, lặng lẽ tới kho quân giới.
Đường Thiên tìm ra Sylar trong kho quân giới.
Song nhìn Sylar người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt, Đường Thiên suýt nữa không nhận ra nổi. Đầu tóc rối bù, y phục vừa bẩn vừa rách, có thể so tài cao thấp với Ngũ Quang được rồi.
Sylar nhìn thấy Đường Thiên mà như không, miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm.
“Nữ nhân này sẽ không phát điên đấy chứ?” Đường Thiên lo lắng hỏi Binh.
Cũng may kiến thức Binh rộng rãi: “Những người như họ chính là thế, gặp phải thứ gì say mê là như không muốn sống nữa. Ha ha, thợ máy mấy ngàn năm trước đã vậy, qua cả ngàn năm rồi thợ máy bây giờ vẫn thế.”
Từ giọng điệu Binh, Đường Thiên chợt nghe ra, chắc chắn năm đó đã có thợ máy nào đắc tội với gã này.
“Này, Sylar!” Đường Thiên gọi một tiếng, Sylar vẫn như không nghe thấy, Đường Thiên bất đắc dĩ đành tăng cao âm lượng.
Lúc này Sylar mới nghe thấy, con mắt nàng từ từ khôi phục tiêu cự, nhìn thấy Đường Thiên bèn ồ một tiếng: “Ngươi đến rồi.” Dứt lời lại quay người định đi khỏi.
Đường Thiên thấy thế nhíu mày, không nói hai lời bước thẳng tới xách Sylar lên, quay sang hỏi Binh: “Có cái ao nào không?”
Sylar tức giận mắng: “Ngươi làm cái gì thế? Đừng làm lỡ thời gian của ta!”
Binh ra vẻ “không liên quan tới ta” một ngón tay lại chỉ về phía sau Đường Thiên: “Đi về phía sau hai trăm mét, rẽ trái.”
Đường Thiên không nói hai lời, xách Sylar theo đi về phía Binh chỉ.
Sylar ra sức giãy dụa dưới tay Đường Thiên nhưng gã hoàn toàn không để ý tới. Nữ nhân này đúng là không muốn sống nữa. Gã có thể thấy tơ máu rập rạm trong mắt Sylar, biết nàng đã lâu không ngủ.
Quả nhiên có cái ao, còn có nước chảy nữa, có một rãnh nước bằng đồng, nước chảy xuống rót vào trong ao.
Đường Thiên giơ tay lên, Sylar hét thảm một tiếng, bay thẳng vào trong ao.
Ầm, làm dấy lên vô số bọt nước.
“Tắm rửa đã, còn làm ầm sau này ngươi cũng đừng mong thấy những giáp máy này nữa!”
Bỏ lại câu này xong Đường Thiên quay người bỏ đi.
Sylar há miệng đang định mắng lập tức im bặt, những lời của Đường Thiên đâm trúng tử huyệt của nàng, không cho nàng thấy giáp máy, thà giết nàng còn dễ chịu hơn.
Đứng dưới mái hiên nhà, không thể không cúi đầu.
Sylar lập tức ngoan ngoãn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Thiếu niên, không ngờ ngươi cũng thật khí phách!” Binh vô cùng kinh ngạc.
Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên: “Đương nhiên rồi, ngươi không nhìn lại xem là ai, thiếu niên vĩ đại như thần, có gì mà không làm được.”
Gã chọn cách không nhìn lại vụ ăn quả đắng dưới tay Sylar hồi trước.
Đường Thiên nhìn những linh kiện giáp máy rải rác dưới đất, trong khoảng thời gian này Sylar đã tháo vô số giáp máy, linh kiện vứt khắp nơi.
Nữ nhân này thật điên cuồng!
Đường Thiên thầm chép miệng, lại có phần bội phục.
Không bao lâu sau, Sylar đã tắm rửa xong.
Y phục trên người nàng cũng đã được thay đổi, cũng rất khô ráo. Mái tóc ướt sũng, khuôn mặt còn vương chút nước, ngũ quan vốn diễm lệ tuyệt luân lại nhiều thêm vẻ ôn thuận khó tả bằng lời. Hơn nữa sắc mặt hơi sợ hãi khiến nàng càng có thêm vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Đừng giả vờ giả vịt!” Đường Thiên vừa nhìn sắc mặt Sylar đã lập tức vung tay lên, ra dấu ngừng lại.
Gã đã tự nếm thử sư lợi hại của nữ nhân này.
“Giờ tốt nhất là ngủ một giấc.” Đường Thiên giơ nốt bàn tay còn lại lên, ngăn cản Sylar vẻ mặt đang muốn lên tiếng, giọng nói đầy chân thành: “Đừng mặc cả với ta, ngươi mệt chết thì ta lỗ to.”
Thấy Sylar há miệng định nói, gã trừng mắt, cao giọng: “Đừng lắm lời với ta, vô dụng thôi! Đi mau!”
Sylar giật nảy mình, lập tức thành thật chạy đi ngủ.
Thật ra nàng đã mệt mỏi tới cực điểm rồi, đầu óc mơ mơ màng màng, thằng nhóc này sao thành ra dữ vậy?
๑๑۩۞۩๑๑
Thấy Sylar đã ngủ, Đường Thiên bèn cùng Binh xem xét tình hình.
Rời khỏi căn cứ, dưới sự chỉ dẫn của Binh, Đường Thiên bắt đầu xuất phát tới sâu trong hồn khu. Dường như do được trở lại quê cũ, Mầm Mầm sinh động dị thường, dọc đường cứ ê ê a a gọi mãi không thôi.
Cái đầu Mầm Mầm không có gì thay đổi nhưng hoa văn trên bộ áo giáp của nó càng thêm rõ nét, mà điểm thay đổi lớn nhất là phía sau lưng nó nhiều thêm một cây cờ nhỏ.
“Cẩn thận, trước đây ở chỗ này có nhiều tinh hồn thú qua lại lắm.” Binh nhắc nhở Đường Thiên: “Ta đã kiểm tra, đây cũng trong khu săn hồn. Ngươi để ý Mầm Mầm,thực lực mầm hồn tướng tuy yếu song rất nhạy bén.”
Khu săn hồn vô cùng nguy hiểm, thi thoảng lại có võ giả tới đây săn bắt hồn hạch, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Binh lại rất ít thấy dấu vết của con người, suốt dọc đường Đường Thiên không gặp một võ giả nào.
Đột nhiên, Mầm Mầm yên tĩnh hắn, cây cờ phía sau lưng cũng ngừng lay đọng, nó cong người, con mắt mở lớn nhìn về phía trước, vẻ mặt cảnh giác.
Đường Thiên lập tức đề phòng.
Xa xa như có một luồng ánh sáng màu đỏ sậm lấp lóe.
Ngay sau đó là một tiếng động loạt xoạt khiến người ta run sợ.
“Là tinh hồn xà!” Binh lên tiếng nhắc nhở Đường Thiên.
Hồn xà lao tới với tốc độ còn nhanh hơn Đường Thiên tưởng tượng, chỉ thoáng chốc đã hiện ra trước mắt gã, thân rắn dài khoảng ba thước, to cỡ cánh tay người, trên thân bao phủ một lớp lân phiến màu đồng xanh, lớp giáp màu đồng xanh này tạo thành hoa văn đặc biệt, song khiến Đường Thiên rợn cả tóc gáy lại là cái đầu rắn.
Chính giữa đầu rắn hình tam giác là một gương mặt người.
Những tinh hồn thú này hấp thu mảnh vỡ của võ hồn cổ đại nên có khuôn mặt hình người. Giọng điệu Binh nghiêm nghị hơn hẳn, hạ giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, thực lực của chúng cao hơn tinh hồn thú bình thường. Ngươi thử xem, nếu không được thì bỏ chạy, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn sau.”
Đường Thiên gật đầu, không nói gì, Khổng Tước Lam hiện lên ngoài thân.
Trong thời gian này, Đường Thiên kiên trì dùng võ hồn cấp bạc của mình tẩm bổ võ hồn của Khổng Tước Lam. Khổng Tước Lam nhờ đó cũng trở nên cường đại hơn.
Găng tay Thiên Lô thiêu đốt khiến cho cảm tình của Đường Thiên với bí bảo thay đổi rất lớn. Trước đây trong mắt gã bí bảo chẳng qua chỉ là một món bảo bối, nhưng giờ gã đã coi chúng như một sinh mệnh.
Không rõ có phải vì điều đó không nhưng cảm ứng giữa Đường Thiên và bí bảo lại càng thêm chặt chẽ.
Giữa mỗi phiến linh giáp của Khổng Tước Lam lại nhiều thêm một sợi chỉ bạc nhỏ. Lực lượng trào dâng truyền từ bộ giáp tới khiến Đường Thiên cảm giác toàn thân đầy sức mạnh.
Đường Thiên thủ thế, chăm chú quan sát tinh hồn xà trước mặt.
Con ngươi lạnh lùng của tinh hồn xà nhìm chăm chăm vào Đường Thiên, gương mặt người không chút biểu tình giờ cũng như nhiều thêm một luồng lệ khí, nhiệt độ xung quanh chợt giảm, xung quanh tinh hồn xà bắt đầu có hoa tuyết rủ xuống.
Đường Thiên biến sắc.
Chỉ xét theo khí tức con tinh hồn xà trước mắt cao cấp hơn nhiều so với những tinh hồn thú gã từng gặp.
Cấp sáu!
Đột nhiên, tinh hồn xà há miệng phun một luồng khói ra, luồng khói này vừa ra khỏi miệng rắn nhanh chóng bành trướng.
Sương khói khắp nơi, trên mặt đất phủ một lớp băng giá.
Khi lớp sương khói này bay tới trước mặt Đường Thiên đã như một bức tường sương mù, nghiền thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên không lùi bước, tinh hồn xà trước mặt giúp gã ước lượng được nguy hiểm phía sau. Nếu ngay con tinh hồn xà này cũng không giải quyết được, vậy không cách nào xâm nhập. Con đường phía sau sẽ càng thêm nguy hiểm.
Có điều, mấy ngày nay không phải gã không tiến bộ!
Quỷ Trảo và Ngũ Quang khiến Đường Thiên vô cùng chấn động. Lần đầu tiên gã thật sự hiểu võ kỹ chân chính có thể cường đại tới mức nào!
Đường Thiên như đẩy một cánh cửa mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Gã không chọn cách tiếp tục tu luyện võ kỹ cao cấp hơn mà tiếp tục luyện Chấn Đãng Quyền, loại quyền pháp này gã đã tu luyện hoàn mỹ, cũng đã ngộ ra sát chiêu.
Chấn động, mục tiêu của gã là lĩnh ngộ chân lý của chấn động.
Thiếu niên trước giờ chưa từng lười biếng!
Thần sắc Đường Thiên thong dong trấn định, khom người cúi eo, quyền phải giơ trước người, trảo một phá vào chỗ trống, vô số chấn động nho nhỏ như bị hắn bắt lấy từ không trung nắm vào trong tay.
Không khí xung quanh bắt đầu chấn động.