Chiến Thần Bất Bại

Chương 125: Chương 125: Thiếu niên dưới hoàng hôn




Không khí xung quanh Đường Thiên bắt đầu chấn động rất có tiết tấu. Chấn động khiến không khí tạo thành từng gợn sóng rung chuyển, thân thể Đường Thiên nhanh chóng trở nên vặn vẹo mơ hồ.

Không có tiếng thở dốc, cũng không có tiếng quát lớn, một quyền trong lặng lẽ.

Những luồng sóng gợn xung quanh bị nắm tay của Đường Thiên thu hút, nhanh chóng tụ tập lại trong nắm tay gã.

Nắm tay mang theo vô số sóng gợn, lặng lẽ đánh vào bức tường sương mù!

Tinh!

Tiếng động thanh thúy như tiếng thủy tinh vỡ nát, sương mù tan vỡ với tốc độ kinh người, nhanh chóng tiêu biến giữa không trung.

Tường sương mù đột nhiên biến mất khiến tinh hồn xà kinh hãi, tinh hồn xà đang muốn lao lên thân trên lại đột nhiên rụt lại, lộ vẻ phòng ngự.

Đường Thiên thầm rùng mình, một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo truyền từ nắm tay gã lại. Hạc Thân Kình của gã không ngờ lại không thể hóa giải ngay lập tức! Suốt ba giây Hạc Thân Kình mới hóa giải được hàn khí này.

Hàn khí thật lợi hại!

Đường Thiên nhanh chóng nhìn chằm chằm vào tinh hồn xà, tinh hồn xà cũng nhìn lại gã, hai bên rơi vào thế giằng co.

“Về trước đã.” Binh xuất hiện phía sau Đường Thiên.

Nghe vậy Đường Thiên từ từ lui lại, tinh hồn xà cũng biết gã không dễ chọc, vẫn thủ nguyên tại chỗ, không hề truy kích.

๑๑۩۞۩๑๑

Trở lại căn cứ.

Đường Thiên sắc mặt rất khó nhìn, gã không phục hừ một tiếng: “Ta có thể giết chết nó!”

“Sau đó thì sao?” Binh hỏi với vẻ mỉa mai: “Đây mới là tinh hồn thú đầu tiên mà ngươi gặp, hơn nữa ta dám cam đoan nó còn có sát chiêu khác.”

“Sát chiêu gì cơ?” Đường Thiên ngẩng đầu nhìn Binh.

“Không biết.” Binh trả lời thành thật: “Những tinh hồn thú này đều hấp thu mảnh vỡ hồn tướng cổ đại, ngươi đừng nên coi thường những mảnh vỡ này, tuy đẳng cấp của nó không cao, cực kỳ nhỏ bé nhưng thường bao hàm những ấn ký ngắn ngủi về võ kỹ của võ giả khi sinh thời, những tinh hồn thú này sau khi hấp thu được mảnh vỡ võ hồn, cũng sẽ hấp thu cả những ấn ký võ kỹ nhỏ bé đó!”

Đường Thiên nghe vậy ngẩn người, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Ý ngươi là đám tinh hồn thú này còn biết võ kỹ?”

“Không sai.” Binh lộ vẻ hồi tưởng: “Trước đây chúng ta gặp phải rất nhiều. Cũng đừng coi thường võ giả cổ đại, tuy võ kỹ của bọn họ không phức tạp nhiều thủ đoạn nhưng hiện giờ, phong cách cũng cổ xưa hơn nhưng uy lực lại kinh người. Hơn nữa riêng thân thể những tinh hồn thú này cũng cực kỳ cường hãn, thường có thể phát huy nhuần nhuyễn uy lực của võ kỹ mình nuốt được!”

Đường Thiên còn cảm thấy khó tin, miệng lẩm bẩm: “Biết thế đã thử một chút.”

Binh thản nhiên nhìn hắn;” Yên tâm, ngươi còn nhiều cơ hội.”

“Các ngươi xem thử giáp máy xem?” Giọng nói của Sylar vang lên phía sau. Sau khi ngủ dậy nàng đã hoàn toàn khôi phục, trong mắt không còn tơ máu, cũng không còn dáng vẻ ngây ngô mơ hồ lúc vừa rồi, lại trở lại Sylar lanh lẹ lợi hại.

Sylar trong trạng thái bình thường khiến Đường Thiên cảm thấy áp lực, đầu óc nhưng nhức.

Cổ áo trễ xuống, không cách nào che đậy bộ ngực căng phồng nóng bỏng gợi cảm. Mái tóc gạt sang bên để lộ ra con ngươi trong sáng mê người, lấp lánh ánh sáng lanh lợi khó tả.

“Giáp máy ở đây vô cùng xuất sắc. Nếu các ngươi còn không hài lòng thì gần đây ta cũng có chút tâm đắc, lần trước ngươi đưa ta hồn châu cổ đại, ta còn chưa dùng, có thể thử dùng nó để chế tạo một bộ giáp máy mới.” Trong mắt Sylar bừng lên vẻ cuồng nhiệt: “Ngươi có thể dùng nó vào thực chiến, đưa lại tin tức cho ta.”

Mỗi khi trong mắt Sylar hiện vẻ cuồng nhiệt, áp lực bao phủ lấy Đường Thiên lập tức biến mất.

“Không được.” Binh chen vào, giải thích: “Con đường này trong binh đoàn năm đó cũng không phải bí mật. Rất nhiều người đi theo con đường này nhưng binh đoàn lại hạ cấm lệnh. Vì con đường này tới trung tâm của tổng bộ, là một tai họa ngầm với việc phòng thủ. Song kẻ lười biếng rất nhiều, dồn đạp không ngừng, lúc đó có rất nhiều người chịu phạt. Sau đó đội trưởng đứng ra lệnh cho các thợ máy làm rất nhiều cạm bẫy, phàm là giáp máy được điều khiển tới đều sẽ bị công kích.”

“Phá hỏng luôn không được sao? Suy nghĩ của đội trưởng các người thật kỳ quái.” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu.

“Suy nghĩ của hắn luôn rất kỳ lạ.” Binh buông tay. “Nếu ngươi không mượn giáp máy mà dùng thực lực cá nhân thông qua con đường này sẽ không bị phạt. Đội trưởng còn cho rằng hành động như vậy nên được tuyên dương.”

“Giờ chúng ta làm sao đây?” Đường Thiên nhìn về phía Binh.

“Không có cách nào, ngươi không tự đi qua con đường này được.” Binh lắc đầu: “Ta cũng không có cách gì tốt. Cũng may căn cứ vẫn bảo tồn hoàn chỉnh, với tiến độ hiện giờ của ngươi chỉ tốn chút thời gian. Nhưng đây cũng là đường gần nhất rồi.

Đường Thiên thầm xiết chặt tay.

๑๑۩۞۩๑๑

Hoàng hôn.

Hoàng hôn tại hồn khu không giống với hoàng hôn tại những tinh cầu bình thường, bầu trời có màu đỏ máu nhàn nhạt, ánh nắng chiều như từng sợi tảo biển màu đỏ rủ từ trên trời xuống. Mặt trời màu da cam từ từ hạ xuống, ánh trăng tròn màu hổ phách lại từ từ hiện lên.

Ngoài căn cứu, trên đỉnh một cây cột đá cao vút.

Tay gác lên đầu gối, Đường Thiên nhìn về phía bầu trời xa xa, suy nghĩ thất thần.

Gã vừa mò khỏi gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, toàn thân ướt sũng mồ hôi, mồ hôi chảy dọc theo cái cằm góc cạnh rõ nét của gã nhỏ xuống. Tiếng hít thở dồn dập cũng dần khôi phục. Lửa giận do bị mười tám tên khốn kiếp ẩu đả cũng dần ổn định lại.

Cảnh sắc đó không thể nói là đặc sắc mỹ lệ nhưng lại như có lực lượng nào đó hòa tan cả lòng người.

Khi bừng tỉnh lại, gã đã trở lại những năm tháng tại thành Tinh Phong, ngày qua ngày chỉ có tu luyện khô khan buồn chán. Vì không muốn người khác cười nhạo, thường gã đều tự mình tu luyện tại nơi hẻo lánh không người. Thiên Huệ thường phải chạy tới cùng gã, nhưng phần lớn thời gian, gã chỉ có một mình.

Cũng như thế này, ngồi trên đỉnh núi nhìn màn đêm từ từ buông xuống, nhìn ánh trăng dần dần treo cao, cho tới lúc soi rạng.

Đột nhiên, một làn gió mát thổi tới, bên cạnh gã nhiều thêm một bóng người.

“Này, ngồi một mình ở đây làm gì? Có tâm sự gì à?” Sylar tùy ý ngồi xuống cạnh Đường Thiên, mở miệng trêu chọc: “Thiếu niên vĩ đại như thần, cũng có tâm sự như người thường cơ đấy.”

“Ta nào có tâm sự gì?” Đường Thiên khôi phục tinh thần, mở miệng cười ha hả.

“Xem nào!” Sylar lườm gã một cái: “Ngươi đang nhớ tới Thiên Huệ! Ngươi đừng tự trách, ngươi đã rất cố gắng...”

“Ừ, rất nhớ nàng, cũng không biết nàng giờ ra sao? Có điều cũng không cần lo lắng. Thiên Huệ luôn lợi hại hơn ta, cũng thông minh hơn ta. Ta vẫn luôn tin tưởng nàng.” Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ nhung nhớ, song ngay sau đó gã quay sang làm mặt quỷ với thiếu niên: “Thiếu nữ, ngươi thấy thiếu niên vĩ đại như thần cần tự trách mình hay sao? Ha ha! Còn câu sau nữa, ngươi đã rất cố gắng, những lời này không thích hợp với ta!”

Sylar ngây người: “Không thích hợp với ngươi?”

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên khuôn mặt kiệt ngạo của thiếu niên. Ngón tay cái cong cong chỉ vào bản thân, ngạo nghễ vô vàn đáp: “Thiếu niên vĩ đại như thần nhất định sẽ trở thành võ giả cực manh! Trong từ điển của ta sao có thể có câu, ngươi đã rất cố gắng rồi?”

Không biết do ánh sáng mặt trời hay do vẻ ngạo nghễ của thiếu niên mà tâm thần Sylar xao động một hồi, hai hàng mi dài cúi xuống ẩn giấu cả thế giới mê người đi, nàng hừ một tiếng: “Tự đại tới phát cuồng! Giờ ta xem ngươi có thể làm được gì?”

Giọng nói nàng lại xoay chuyển: “Vậy ngươi ngồi một mình ở đây nghĩ cái gì?”

Đường Thiên bị câu hỏi này của Sylar làm khó: “Nghĩ cái gì à? Thật ra ta cũng chẳng biết mình nghĩ gì, nên nói là nhớ lại thời gian tu luyện trước đây.”

“Thời gian tu luyện trước đây?” Sylar lập tức hứng thú: “Trước đây chắc chắn ngươi rất lợi hại! Có phải luôn đứng đầu trường học không? Hay là trong ba hạng đầu?”

Đường Thiên gãi đầu xấu hổ: “Trước đây thành tích rất kém cỏi, lưu ban vài năm!”

“Lưu ban vài năm?” Sylar ngây người không tin vào lỗ tai mình, vẻ mặt như gặp quỷ: “Không thể nào! Trường cái ngươi là cái chốn quỷ nào, mạnh mẽ như ngươi cũng bị lưu ban? Trời đất ơi! Thế gian này còn trường học cường đại như vậy ư? Sao ta lại không biết! Ngươi nhất định phải nói cho ta biết!”

“Khụ!” Đường Thiên không biết nên kể thế nào, hơn nữa phần lịch sử đen trước kia của mình mà rơi vào tay Sylar thì nguy hiểm quá. Gã giả vờ giả vịt nói: “Thời gian nghỉ ngơi đã hết, ta phải tu luyện!”

Dứt lời lập tức đứng dậy... chạy trối chết.

“Này này này! Kể xong hẵng đi! Không cho ngươi trốn, ít ra cũng phải kể một nửa chứ, đồ đáng ghét!”

Sylar đầu óc đầy tò mò không cam lòng gọi lớn phía sau.

Đường Thiên lại càng chạy nhanh.

๑๑۩۞۩๑๑

Hô, Đường Thiên đánh một quyền ra.

Vô số gợn sóng chấn động tụ tập nơi bàn tay gã, như gã đang nắm lấy một đống dây thừng.

Đường Thiên ngừng lại, trên mặt gã đầy mồ hôi, bốc hơi thành sương, gã lại như không cảm giác được, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào nắm tay mình.

Chân lực trong cơ thể vận chuyển, nắm tay xiết chặt.

Những gợn sóng nhỏ bé kia lại xuất hiện, không khí xung quanh cũng bắt đầu chấn động rõ rệt. Gã tinh tế cảm nhận chấn động. Trực giác xuất sắc giúp gã trở nên mẫn cảm với mỗi chấn động. Lý giải đối với chấn động cũng sâu sắc hơn xưa nhiều.

Gần như mỗi ngày gã đều tiến bộ, song lần này gã lại cảm thấy mình đã đạt tới một bình cảnh.

Chân lực!

Những gợn sóng nho nhỏ này đều do chân lực chấn động hình thành. Đường Thiên đã bỏ rất nhiều tinh lực nghiên cứu chấn động chân lực, tiến bộ rất rõ rệt. Song hiện giờ đã đạt tới bình cảnh.

Chân lực như một sợi dây cung, chấn động của nó mới là căn nguyên của chấn động.

Song phẩm chất, độ dai, độ cứng của sợi dây cung này đều quyết định cường độ chấn động của nó.

Vấn đề trước mắt của Đường Thiên là chân lực của gã không cách nào chịu nổi chấn động mạnh hơn. Gã phải khiến chân lực mình trở nên ngưng kết, cứng cỏi hơn, mạnh mẽ hơn, mới có thể nghiên cứu tiếp.

Đúng lúc rồi.

Đường Thiên tới tìm Binh, nói ra suy nghi của mình.

“Đại thúc, bắt đầu đi, ta đã sớm muốn thấy võ kỹ cổ đại. Dùng chiến dưỡng chiến, nghe cũng rất có phong phạm cao thủ.”

Một tiếng hô khác lại âm thầm vang lên trong lòng Đường Thiên:

“Thiên Huệ, ca tới đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.