Chiến Thần Bất Bại

Chương 481: Chương 481: Võ tràng Thương Dương




Trên đường, Đường Thiên vẫn nỗ lực liên kết cùng Tiểu Nhị, gã rất thèm thuồng hồn vực. Nắm giữ hồn vực nghĩa là gã sẽ tiến thep một bước, ngoài ra Đường Thiên không nghĩ ra cách gì tốt hơn.

Thể chất không năng lượng của gã đã không thể tiến bộ được rồi, võ hồn cũng tinh khiết hóa thành Tiểu Nhị, tiếp theo nên tu luyện ra sao gã cũng không chút manh mối. Chuyện phiền não này của Đường Thiên, Binh rất vô trách nhiệm trả lời một câu, cứ thuận theo tự nhiên.

Những ngày này Tiểu Nhị trở thành đồ chơi mới cho Đường Thiên.

Cũng may Tiểu Nhị khá ngốc, mặc cho Đường Thiên có dày vò ra sao cũng không có phản ứng gì lớn. Đáng tiếc tiến triển không lớn, nhưng cũng mò ra được một số thủ đoạn nhỏ.

Tiểu Nhị am hiểu khống chế năng lượng, trời sinh nó có thể hấp dẫn và tụ tập năng lượng. Tỷ như Đường Thiên bóp nát một viên đá ngôi sao, Tiểu Nhị có thể khống chế năng lượng tỏa ra. Trình độ khống chế năng lượng của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi, thậm chí nó có thể dẫn dắt năng lượng mô phỏng kinh mạch đan điền trong cơ thể Đường Thiên. Mà khi Đường Thiên vung quyền, nó còn có thể mô phỏng ánh quyền.

Đương nhiên, mô phỏng này đều là giả, không có tính thực dụng.

Đường Thiên chơi một hồi rồi chán, bắt đầu nghịch sang trò khác. Tiểu Nhị rất ngốc, ngốc đến mức khiến Đường Thiên cũng phải thấy bó tay. Thường thường Đường Thiên có một ý tưởng, hưng phấn nói một tràng dài, Tiểu Nhị mặt ngày ngơ ngác nhìn gã, hoàn toàn không hiểu.

Ngoại trừ Tiểu Nhị, thể chất không năng lượng cũng có một số ưu điểm, ngoại trừ tố chất thân thể cường hãn ra, khả năng khống chế thân thể của Đường Thiên cũng cực kỳ phi thường.

"Này, chú già, mau nhìn này!"

Bắp thịt trên mặt Đường Thiên không ngừng biến hóa, nháy mắt đã hóa thành một gương mặt xa lạ.

Binh liếc mắt một cái, nhả một ngụm khói: "Kỹ xảo rất thực dụng, có điều cái xấu của ngươi đã ăn vào tận xương cốt rồi."

Trên đường không cô quạnh, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Sầm Ngữ thấy Đường Thiên và Binh tới, ngạc nhiên hỏi dò: "Bệ hạ, ngài và Binh đại nhân tới trước à? Các đại nhân khác thì sao?"

"Chỉ hai chúng ta thôi." Đường Thiên thấy Sầm Ngữ muốn nói lại thôi, trừng mắt: "Ngươi thấy chúng ta không đủ?"

Binh bên cạnh lại nuốt mây nhả khói, sắc mặt âm trầm.

Sầm Ngữ lạnh cả sống lưng, vội vàng ra vẻ chính khí: "Ý thuộc hạ là bệ hạ với Binh đại nhân chỉ một người tới là đu! Hai người tới là tốt gấp đôi!"

Đắc tội hai người đứng đầu, Sầm Ngữ ta đương nhiên không làm chuyện ngu ngốc đó.

"Ha ha, quả nhiên vẫn là ngươi có nhãn lực tốt!" Đường Thiên khen ngợi Sầm Ngữ.

"Tình hình ra sao?" Binh nhả một ngụm khói, lúc này Sầm Ngữ mới thấy cảm giác lạnh buốt sau lưng biến mất, trong lòng thở phào một hơi. Hắn cũng cảm thấy lạ, rõ ràng thực lực Binh đại nhân chỉ bình thường, sao lại khiến mình lo lắng như vậy?

Đinh Đang sắc mặt bất đắc dĩ nhìn hai người, có điều nàng đã quen với phong cách không đáng tin cậy của Đường Thiên, chuyện càng không đáng tin cậy hơn nàng cũng gặp qua rồi.

"Tình hình khá phức tạp." Là nhân viên tình báo chuyên nghiệp, Đinh Đang lập tức thể hiện tác phong lão luyện của mình: "Lục Phân Nhãn trong tay tràng chủ võ tràng Thương Dương, Thương Dương Vũ, nó do hắn thu gom. Võ tràng Thương Dương là võ tràng lớn nhất chòm Lục Phân Nghi, Thương Dương Vũ làm việc kín kẽ, không ai biết thực lực hắn ra sao. Phương diện này Sầm đại nhân có quyền lên tiếng hơn."

Sầm Ngữ trầm ngâm nói: "Có thể nói giữa các võ tràng có cạnh tranh rất kịch liệt. Chuyện đá tràng dương danh diễn ra như cơm bữa, chỉ riêng võ tràng Thương Dương trước nay không tranh chấp cùng ai. Võ tràng Thương Dương có thể coi là số một tại chòm Lục Phân Nghi, có được nhờ ba đệ tử của Thương Dương Vũ, đại đệ tử Phó Trọng Sơn, nhị đệ tử Dương Hạo Nhiên, tam đệ tử Lý Nhược. Bọn họ đều là Thánh giả."

"Đều là Thánh giả? Lợi hại vậy sao?" Đường Thiên tròn mắt ngạc nhiên.

Sầm Ngữ nghiêm nghị gật đầu: "Nhất môn tam thánh, không võ tràng nào dám tới đá quán võ tràng Thương Dương, có ba Thánh giả tọa trấn, ai không có mắt dám làm như vậy? Không chỉ võ tràng, toàn bộ chòm Lục Phân Nghi có ba Thánh giả tọa trấn, trước nay không có giặc cướp, võ giả nơi khác tới cũng không dám làm càn quá mức. Bởi vậy danh vọng võ tràng Thương Dương tại chòm Lục Phân Nghi cực cao. Môn quy võ tràng Thương Dương cũng rất nghiêm khắc, từng có đệ tử mắc tội gian dâm, bị Phó Trọng Sơn tự mình bêu đầu thị chúng."

"Thật lợi hại!" Đường Thiên há hốc mồm, sắc mặt khiếp sợ.

"Không chỉ có vậy." Đinh Đang mở miệng: "Theo ta điều tra, phát hiện thực lực võ tràng Thương Dương còn mạnh hơn tưởng tượng. Ngoại trừ ba vị Thánh giả, võ tràng Thánh giả có tới mười sau võ giả hoàng kim, sức mạnh như vậy thậm chí còn hơn nhiều chòm sao tại Xích Đạo."

"Theo sự điều tra xâm nhập của chúng ta, càng lúc càng phát hiện Thương Dương Vũ thâm sâu khôn lường." Đinh Đang đưa mắt nhìn Đường Thiên: "Hơn nữa chúng ta phát hiện rất nhiều đồng hành."

"Đồng hành? Là gì?" Đường Thiên không hiểu hỏi lại.

"Có người điều tra như chúng ta." Đinh Đang nghiêm nghị: "Có Hắc Hồn, cũng có võ hội Quang Minh. Mục tiêu của họ rất có khả năng cũng là Lục Phân Nhãn, vì gần đây có người âm thầm dò hỏi thông tin về Lục Phân Nhãn. Nếu không nhờ Sầm Ngữ đại nhân, chúng ta cũng khó lòng nghe ngóng được chuyện này."

Sầm Ngữ vội vàng lên tiếng: "Thuộc hạ vẫn chuyên tâm với bổn phận, không dám tranh công. Giờ chỉ tra được rất ít, chỉ biết Lục Phân Nghi trên tay Thương Dương Vũ, chúng ta thậm chí không biết bí bảo này rốt cuộc dùng làm gì. Chỉ có một điểm rất lạ, cứ cách khoảng nửa tháng, trong viện của Thương Dương Vũ lại có một chấn động rất kỳ lạ."

"Chấn động rất kỳ lạ?" Binh đột nhiên quay sang.

"Đúng vậy." Sầm Ngữ giải thích: "Có lẽ bắt đầu từ khoảng bốn tháng trước. Đại nhân cũng biết đấy, chòm Lục Phân Nghi sản xuất khá nhiều bí bảo loại tra xét, rất nhiều người điều tra ra chấn động này. Có điều mọi người đều cho rằng có người trong võ tràng Thương Dương sắp phong thánh, sau này cũng không còn động tĩnh, có điều cứ nửa tháng lại có một lần. Thuộc hạ trộm nghĩ, liệu luồng chấn động kỳ quái này có liên quan tới Lục Phân Nhãn mà bệ hạ nói không."

"Có thể." Binh chậm rãi gật đầu, ánh mắt hắn lộ sắc lạ.

"Chúng ta có nên lén tới đấy tối nay không?" Đường Thiên hưng phấn, ngày đầu đã có nhiều manh mối như vậy, điềm tốt đây.

Sầm Ngữ lộ vẻ khó khăn.

"Có vấn đề gì?" Binh để ý thấy vẻ mặt Sầm Ngữ, không gảy tàn thuốc hỏi.

"Đại nhân, võ tràng Thương Dương phòng thủ sâm nghiêm, theo ta biết võ tràng Thương Dương có vài người có bí bảo loại dò xét. Vài ngày trước chúng ta cũng định lẻn vào nhưng chứng kiến một do thám Hắc Hồn lẻn vào trước. Kểt quả chưa vào được bao lâu đã bị giết chết." Sầm Ngữ nhớ lại cảnh tượng tối đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đây không phải ý kiến hay." Đinh Đang nói trực tiếp hơn nhiều: "Xung quanh có rất nhiều do thám, một khi có động tĩnh chúng ta sẽ lập tức bại lộ. Hơn nữa đối phương có tới ba Thánh giả, thực lực Thương Dương Vũ ra sao cũng chưa biết. Võ giả hoàng kim cũng rất đông đảo, nếu động thủ chúng ta cũng không có nhiều ưu thế."

"Đúng vậy, bệ hạ, chẳng bằng phái một đệ tử trà trộn vào võ tràng Thương Dương." Sầm Ngữ vội vàng nói: "Hàng năm lúc này đều là thời điểm võ tràng Thương Dương chọn đồ đệ. Chỗ tốt của võ tràng Thương Dương là không phản đối đệ tử các võ tràng khác gia nhập. Như võ tràng chúng ta hàng năm còn có một số suất cho học viên tới học. Đây cũng là một trong các khoản thu chủ yếu của võ tràng Tiểu Vũ, những suất gia nhập này đều rất đáng giá."

Đinh Đang nói bổ sung: "Võ tràng Thương Dương dùng phương thức như vậy tương đương với gián tiếp khống chế mỗi võ tràng, từ đó khống chế toàn bộ chòm Lục Phân Nghi."

"Thủ đoạn rất cao minh." Binh không khỏi khen ngợi.

"Không cần người khác, để ta!" Đường Thiên không hề do dự nói.

Sầm Ngữ vẻ mặt cứng lại, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, bệ hạ thân phận cao quý. . ."

"Không phải nói đùa." Đường Thiên lắc đầu: "Mỗi năm võ tràng Thương Dương khai môn thu đồ mấy lần?"

"Một lần." Sầm Ngữ đáp theo bản năng.

"Nếu lần này thất bại chẳng phải không còn cơ hội tiến vào?" Đường Thiên đầu lắc như trống bỏi: "Để ta vào."

"Nhưng mà. . ." Sầm Ngữ còn muốn khuyên can.

"Để hắn đi." Đường Thiên đột nhiên mở miệng: "Hắn tự có thủ đoạn tự vệ."

"Hơn nữa ta biết biến hóa." Cơ thịt trên mặt Đường Thiên nhúc nhích, nhanh chóng biến thành một gương mặt xa lạ, không nhìn ra chút kẽ hở nào.

Cái vẻ đắc ý ngông nghênh cũng thấm sâu tận xương tủy.

Ngay lúc Đường Thiên chuẩn bị trà trộn vào võ tràng Thương Dương, Lăng Húc lại đang khổ sở tìm kiếm khắp nơi trong rừng.

"Vừa nãy hình như từng qua đây." Hắn không dám chắc.

Nhìn bốn phía, một gốc cây, hai gốc cây, toàn cây là cây. . .

"Ô, chạy đi đâu rồi?" Lăng Húc lầm bầm: "Sao lại chạy, ta còn chưa đâm mà."

Vivian trên lưng hắn miệng bị nhét vải, sắc mặt quái dị.

Hóa ra Lăng đại ca mù đường. . .

Tại vị trí Lăng Húc chiến đấu cùng thành chủ Khai Dương lúc trước, hai bóng người hiện ra. Một trong số đó là thành chủ Khai Dương, quần áo hắn còn dính máu, sắc mặt tái nhợt.

"Một thương đánh ngươi bị thương, thực lực người này không kém." Người vừa nói là thành chủ Ngọc Hành, hắn trông mới khoảng ba mươi, da dẻ trắng trẻo, tuấn dật tiêu sái, khóe miệng mang theo nụ cười khẩy.

Ánh mắt thành chủ Khai Dương lộ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Ngươi nếm thử đi rồi biết."

"Ồ, nhìn dấu chân ngựa, hắn trở về?" Thành chủ Ngọc Hành ngạc nhiên.

"Cố tình bày kế nghi binh." Thành chủ Khai Dương lạnh lùng nói: "Hắn cũng bị thương muốn dùng cách này kéo dài thời gian."

Thành chủ Ngọc Hành cười ha hả: "Xem ra tình huống của hắn không được tốt lắm, thậm chí mưu kế ngu ngốc này cũng dùng, ngốc nghếch tới phát sợ. Ta ngửi thấy mùi cùng đường mạt lộ rồi đây."

"Đừng nói nhảm nữa, mau đuổi theo!" Thành chủ Khai Dương lạnh giọng nói.

Hai người như hai làn khói nhanh chóng bay về phía Đại Hùng Lĩnh.

Lăng Húc không biết mùi vị cùng đường mạt lộ là gì, thế nhưng hắn biết mùi vị lạc đường, tức khí hét to giữa rừng sâu núi thẳm, làm vô số chim quạ bay rợp trời.

"Này, các ngươi ở đâu?"

"Ra đây! Là nam nhân thì ra đây tử chiến một trận!"

"Đồ nhát gan! Đồ nhu nhược! Đồ rác rưởi!"

"Không phải các ngươi đuổi ta à? Ta ở đây, Thánh Nữ ở đây!"

"Khốn kiếp! Sao các ngươi lại ngu ngốc như vậy?"

. . .

Hò hét cả nửa ngày, gió vẫn thổi đằng gió, rừng vẫn im đằng rừng, quạ vẫn bay đằng quạ, chỉ mình Lăng Húc há hốc mồm.

Vivian chứng kiến toàn bộ quán trình, tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên hoài nghi liệu mình có thể tới được Đại Hùng Lĩnh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.