Chiến Thần Bất Bại

Chương 480: Chương 480: Cứ vậy đi!




"Này, ta đi nhé!" Đường Thiên lớn tiếng hô.

"Mau lên có được không?" Hạc bất đắc dĩ đáp: "Không có ngươi cản trở chúng ta chắc chắn sẽ thuận lợi hơn."

Tỉnh Hào cười ha hả, khoát tay áo: "Đi thôi đi thôi."

"Mọi người nhất định phải cố gắng lên đấy!" Đường Thiên nhếch miệng mỉm cười, nâng cánh tay hô to cổ vũ cho mọi người sau đó xoay người rời khỏi. Đã tra được tin mới về Lục Phân Nhãn, thời gian cấp bách, gã nhất định phải tới chòm Lục Phân Nghi ngay.

Thấy bóng lưng Đường Thiên rời khỏi, mọi người bất giác mỉm cười.

"Hắn đúng là đơn thuần!" Hạc cảm khái: "Người như vậy sao lại lên tới ngày hôm nay nhỉ?"

"Chắc nên gọi là bộc trực thẳng thắn." Tỉnh Hào cười ha hả nói.

"Võ hội Quang Minh bỏ chạy như vậy thật khiến người ta ngạc nhiên." Ánh mắt Hạc nhìn về xa xăm.

"Ngươi không cần thăm dò ta." Tỉnh Hào thản nhiên nói: "Ta quen với cách làm việc của bọn họ hơn ngươi. Vì mời chào kẻ địch mà giết chết thủ hạ của mình, chuyện như vậy với bọn họ là bình thường. Bọn họ thích khống chế, cũng cho rằng mình có thể khống chế tất cả. Có lẽ tiếp đó sẽ về đề bạt sư phụ của ta, bọn họ thích nhất là coi người khác như con rối, âm thầm thao túng."

Hạc cười khẽ một tiếng: "Xem ra dự tính của hắn hỏng cả rồi."

"Hơn nữa bọn họ luôn coi thường người khác." Tỉnh Hào cười ha hả: "Đặc biệt là loại ngốc nghếch như Đường thần kinh!"

Hạc cũng bật cười, nghiêm túc nói: "Loại người ngốc nghếch đó chính là để bị coi thường, hắn luôn có thể hấp dẫn ánh mắt kẻ địch, kéo thấp sự cảnh giác và trí thông minh của kẻ địch, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến chúng ta thắng mãi không bại."

Mọi người nhìn nhau mỉm cười.

"Ta nghi ngờ âm mưu của võ hội Quang Minh là Lăng Húc." Hạc thở dài một tiếng: "Một tên ngốc có thể không sao, nhưng bên người có hai tên ngốc, đúng là mệt mỏi."

"Ngươi đi đi." Tỉnh Hào trịnh trọng nói: "Nơi đây nhân thủ đông đúc, đừng lo lắng."

Sức mạnh thành Diêu Quang rất sung túc, giường mà nghiêng người làm sao ngủ say? Hiện tại chòm Đại Hùng không phải thứ đầu đường xó chợ, sáu thành khác không hề có ý đầu hàng, cách của Binh rất đơn giản, đại quân đàn áp.

Tọa trấn thành Diêu Quang là Đường Sửu, vị hồn võ tướng lập chí thành dang tướng này đằng đằng sát khí. Khó khăn lắm mới có cơ hội một mình chưởng quản đại quân, Đường Sửu đương nhiên muốn làm một vố lớn.

"Vậy xin nhờ mọi người!" Hạc thi lễ, xoay người nâng kiếm, bay lên trời, như một con hạc đen khổng lồ biến mất nơi chân trời.

Tỉnh Hào thu ánh mắt lại, khinh công của hắn không tốt, không theo kịp Lăng Húc.

Đường Thiên trở lại chòm Đại Hùng gặp Binh.

"Chỉ hai chúng ta?" Đường Thiên ngạc nhiên: "Chúng ta không mang thêm vài người à?"

"Không cần nhiều người như vậy." Binh miệng ngậm điếu thuốc lá, nhả khói liên hồi: "Đinh Đang và Sầm Ngữ sẽ tiếp ứng cho chúng ta tại chòm Lục Phân Nghi. Thiếu niên như thần mà, cần lưu lại người cho những kẻ kém thông minh chứ, đâu phải ai cũng lợi hại được như ngươi."

"Nói cũng đúng." Đường Thiên đầy tự tin, phất tay hào phóng: "Cứ để người lại cho họ đi."

Mầm Mầm như quả bóng nảy lên vai trái Đường Thiên, thi thoảng lại ngáp một cái. Tiểu Nhị che ô, ngơ ngác bay lên vai phải.

Tỳ Ba cùng Khăn Mặt đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được ý mình trong mắt đối phương.

Thông minh. . . Cái vẻ tự tin này. . . Ngươi kiếm đâu ra thế. . .

Có điều hai người thức thời không lên tiếng, hai người có dự cảm chòm Lục Phân Nghi chắc sắp gặp xui xẻo rồi.

Đạp Tuyết Hồn Mã giảm tốc, phi nước đại suốt ngày suốt đêm, cho dù mạnh như nó cũng cảm thấy mệt mỏi. Lăng Húc trên lưng ngựa cảm giác được A Tuyết đã mệt bèn nhảy xuống. Hắn vốn luôn có cảm tình với vật cưỡi.

"Lăng đại ca, trước đây huynh ở đâu?"

"Lăng đại ca, trước đây huynh có lợi hại như giờ không?"

. . .

Vivian chỉ lộ mỗi cái đầu nhưng nói líu ríu liên hồi, cô bé đã hết sợ, khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày. Lăng Húc mặt mũi tối sầm, Vivian nói thêm một câu, sắc mặt hắn lại đen thêm một phần.

Thật ồn ào. . .

Trên trán Lăng Húc nổi gân xanh.

"Lăng đại ca. . ."

Lăng Húc rốt cuộc không nhịn nổi nữa: "Câm miệng! Còn dài dòng nữa một thương. . ."

Hai chữ "đâm chết" hắn tự cưỡng lại không nói ra, hắn chợt nhớ ra mình không thể đâm chết cô bé này được. Khốn nạn, sao trên đời còn có người như vậy chứ!

Im lặng, hai phút im lặng, Vivian sợ hãi mở miệng: "Lăng đại ca, huynh sao vậy?"

Lăng Húc nhức đầu, tiếp tục đi về phía trước.

"Chẳng lẽ muội nói phải chuyện gì huynh không thích à? Muội nói này, huynh nói cho muội đi, huynh nhất định phải nói rõ cho muội đấy, muội thật sự không cố ý mà, Lăng đại ca, muội. . ."

Lăng Húc trầm mặt, ưể oải cất bước.

Đột nhiên hắn ngừng chân.

"Im ngay!"

Tiếng quát lần này của Lăng Húc khiến Vivian lập tức im lặng, cô bé nghe ra sát ý trong giọng nói của Lăng Húc. Sau đó cô bé chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Lăng Húc xoay người lên ngựa.

Trên ngọn cây cách đó không xa là một bóng người màu đen.

"Thành. . . Thành chủ Khai Dương!" Vivian lắp bắp, gương mặt cô bé đầy vẻ sợ hãi. Thực lực mỗi vị thành chủ đều thâm sâu không lường được!

Thành chủ Khai Dương trong bộ đồ đen hờ hững nhìn hai người trước mặt, con ngươi lạnh lùng đầy sát cơ, chỉ cần giết hai người này, kế hoạch mượn đao giết người có thể thực hiện được rồi, kế hoạch của bọn họ cũng có thể hoàn thành.

Vậy thì, chết đi!

Đầu gối hơi cong xuống, hắn như mũi tên lửa từ trên trời bắn lại, thành chủ Khai Dương trong bộ đồ đen chẳng khác nào con dơi đen kịt, ngăn cản ánh mặt trời.

Thánh giả ư?

Lăng Húc ngửa mặt lên trời, con mắt màu cam bùng lên ánh lửa, gã vỗ vỗ cổ A Tuyết, cảm nhận được chiến ý của hồn mã dưới chân, khóe miệng cong lên thành một nụ cười sắc bén.

Đột nhiên chân thúc bụng ngựa, A Tuyết lập tức phát lực, tầm nhìn trước mặt vụt về phía sau, cảnh vật ầm ầm lui lại, ầm, như tránh khỏi ràng buộc, toàn thân nhẹ bẫng.

Tiếng nổ cùng tàn ảnh lưu lại phía sau, thương bạc vẫn chĩa thẳng không hề xuy chuyển.

Ầm!

A Tuyết bay lên trời, ánh thương trongt ay xoay tròn, hóa thành một điểm sáng bạc, phóng thẳng về phía thành chủ Khai Dương.

Không gian xung quanh mũi thương đột nhiên hóa thành một vùng tăm tối hư vô, điểm sáng bạc càng thêm rực rỡ, không khác gì ánh sao trong màn đêm.

Con mắt thành chủ Khai Dương co rụt lại, một tiếng rít vang lên, toàn thân hắn hóa thành một ánh đao màu đen, một màu tím yêu dị như ẩn như hiện trong ánh đao.

Mũi thương đánh thẳng lên ánh đao.

Ầm!

Ánh sáng chói mắt bùng lên, như vầng mặt trời bùng nổ. Tiếng hét thê thảm vang vọng giữa không trung. Thành chủ Khai Dương như con dơi đen bị thương, hốt hoảng bỏ trốn, nửa người hắn nhuộm đầy máu tươi.

Lăng Húc không truy kích, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, ngọn lửa trên đôi mắt cam tắt dần.

Trong lòng hắn cực kỳ kích động, đây là Bạch Dương Tinh Thần Thương ư. . .

Thật cường đại!

Phốc! Một cột máu phun ra trên cánh tay hắn, hắn rên lên một tiếng, sắc mặt hơi đổi. Một chất lỏng bạc xen trong dòng máu, cực kỳ quỷ dị. Kịch độc khiến người ta khó lòng chịu đựng lan tràn trong cánh tay hắn.

Quả nhiên, ngươi không cam chịu ngủ vùi nữa rồi?

Những thương tổn ngầm trong cơ thể hắn sau khi bài trừ năng lượng và được Đinh Mạn giúp đỡ đã được trị khỏi, chỉ riêng chất lỏng bạc khi hắn tu luyện thương pháp ngưng tụ thành có dùng cách gì cũng không loại trừ được. Ngay Đinh Mạn cũng không biết chất lỏng bạc này là gì, nàng chưa từng nghe nói tới ngân hóa. Nhưng nàng vẫn dựa vào y võ kỹ của bản thân trợ giúp Lăng Húc áp chế chất lỏng bạc, niêm phong nó tại cánh tay phải.

Vốn tướng ít ra cũng được mười năm tám năm, không ngờ mới chiến đấu có một lần nó đã rục rịch thoát ấn.

Xoẹt xoẹt, Lăng Húc dứt khoát xé đứt tay áo.

Vivian che miệng, ánh mắt kinh hoảng nhìn cánh tay phải Lăng Húc, cánh tay phải đã bao phủ trong màu trắng bạc, lộ ra ánh kim, như được chế bằng bạc. Màu kim loại trên cánh tay, vết máu chảy dài, đầy vẻ đẹp yêu dị.

Xem ra khi sư phụ đưa mình băng vải cũng đã dự kiến trước.

Sư phụ. . . Dấu ấn đó không sai chứ. . .

Cho dù sai. . . Cũng không sao. . .

Xin người đừng lo lắng, Tiểu Húc chắc chắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.

Tiểu quỷ này tuy ồn ào phiền phức nhưng Tiểu Húc chắc chắn sẽ đem nó tới Đại Hùng Lĩnh.

Chắc chắn.

"Này, ta cần dùng băng vải."

Lăng Húc nói với Vivian, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của Vivian, hắn thản nhiên cởi băng vài trên người cô bé, từ từ quấn lấy tay phải mình.

Đau quá.

Khóe mắt Lăng Húc giật giật, toàn bộ cánh tay phải như bị vô số mũi châm đâm vào. Chất lỏng bạc bá đạo vượt xa tưởng tượng của gã, ngay niêm phong của Y Thánh cũng không tác dụng, chỉ khiến nó tạm ngủ một thời gian ngắn.

Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ gì vậy?

Lăng Húc lẩm bẩm trong lòng, tiếp đó từ từ quấn lấy cánh tay, động tác của hắn cực kỳ thành thạo, băng vải quấn đầy cánh tay, ngay năm ngón tay cũng bọc kín, cuối cùng dùng răng để cố định.

Đưa tay thử một chút, tuy bên trong vẫn nhói đau nhưng đã không ảnh hưởng tới hoạt động.

Còn đau đớn, chậc, cảm giác thật quen thuộc. . .

"Lăng, Lăng đại ca. . . Cánh tay huynh. . ." Sắc mặt Vivian đầy lo lắng.

Đau quá! Đã đau còn phải chịu đựng tiểu quỷ này. . .

Sư phụ, lần sau phiền người chọn ai yên tĩnh một chút!

Đột nhiên Lăng Húc tìm một sợi dây thừng trói chặt Vivian lại.

"Lăng đại ca, a a. . ."" (DG: Máu lolicon của Lăng Húc nổi lên )"Vivian nói được nửa câu rồi lập tức trợn tròn hai mắt, sắc mặt ngạc nhiên, miệng cô bé đã bị nhét một miếng vải.

Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi!

Lăng Húc cực kỳ thỏa mãn với biện pháp mà mình vừa nghĩ ra, nữ nhân tuổi nào cũng ồn ào, còn đáng sợ hơn cả Thánh giả!

Đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía xa, tại một nơi cách đó không xa, một luồng khí tức như có như không đang nhanh chóng áp sát.

Chiến đấu vừa rồi đã làm lộ vị trí.

Chậc, không phải chỉ có một người à? Mà cũng đúng, sao lại chỉ có một người được?

Xem ra không dễ đi rồi. . .

Phải nhanh chóng rời đi mới phải. . .

Nhưng. . . Thật muốn quay đầu lại một thương đâm chết bọn chúng?

Hết cách rồi, mang theo tiểu quỷ thế này hành động rất bất tiện. . . Đưa nó tới Đại Hùng Lĩnh mới là chính sự… Phải tỉnh táo, phải lý trí. . .

Thật muốn. . . Được rồi, cứ làm như vậy đi!

Tất cả! Tất cả! Một! Thương! Đâm! Chết!

Ý tưởng điên cuồng này khiến Lăng Húc cảm giác máu nóng trong người như muốn bốc cháy, khiến chiến ý trên người hắn bốc lên, mái tóc bạc tung bai theo làn gió, như ngọn lửa bạc hừng hực.

Hắn nhếch miệng, con mắt màu cam như ngọn lửa rực cháy.

Đây mới là võ đạo mà Lăng Húc ta theo đuổi!

Xoay người lên ngựa, vỗ vỗ lên cổ A Tuyết, xoay thân ngựa, lao về phía khí tức kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.