"Đường Thiên tới nhanh thật, gã này vẫn thật may mắn!"
Người vừa nói mới khoảng ba mươi tuổi, con mắt thâm thúy mang theo uy nghiêm nhàn nhạt, cho dù gương mặt mỉm cười nhưng vẫn không khiến người ta thấy chút hơi ấm nào. Võ giả thủ hạ ngồi bên ai nấy câm như hến.
Ánh mắt hắn đảo qua đám người, thản nhiên hỏi: "Ai có thể nói cho ta biết vì sao năm xưa Bắc Đẩu phong ấn?"
Thành chủ Thiên Xu cung kính đáp: "Báo cáo An trưởng lão, khoảng tám ngàn năm trước, tộc Đại Hùng mâu thuẫn với võ giả ngoại lai càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng Bắc Đẩu nảy sinh chiến đấu, tinh lực hỗn loạn dẫn tới cửa áo biến mất, Bắc Đẩu từ đó khép kín. Hỗn chiến hơn năm trăm năm, cuối cùng song phương định ra minh ước đình chiến, tộc Đại Hùng xây Hùng Lĩnh phía đông phía tây, xây bảy thành Bắc Đẩu."
"Đúng vậy, các ngươi đều là di dẫn thời viễn cổ." An trưởng lão thở dài một tiếng: "Hỡn nữa ta nghe nói Hùng Lĩnh phía đông tinh lực càng thêm nồng đậm, chỗ tốt như vậy lại lợi cho một đám man rợ, đúng là uổng phí. Bắc Đẩu khép kín, sau tám ngàn năm tích lũy, tinh lực Bắc Đẩu nồng đậm gần như sánh ngang với Hoàng Đạo, với Thánh giả đồng thau mà nói, đây quả thật là vùng đất tốt, đủ cho mọi người sử dụng."
Tám người phía dưới ngoại trừ thành chủ Thiên Xu còn lại đều là Thánh giả, bọn họ im lặng không lên tiếng nhưng trong lòng cũng thấp thỏm.
Đối với Thánh giả, muốn thôi diễn pháp tắc hoàn thiện hồn vực cần có tinh lực, hơn nữa cần rất nhiều tinh lực. CHòm sao bình thường căn bản không cách nào thỏa mãn bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao Thánh giả luôn ưu ái tới chòm sao Hoàng Đạo mà không muốn ở lại chòm sao nhỏ, tinh lực là căn bản của bọn họ.
"Vốn định cắm rễ trước khi Đường Thiên tới. Không ngờ thằng nhãi họ Đường đó đến nhanh như vậy, đúng là ngoài dự liệu. Ta sẽ giao việc cho mọi người, võ hội sẽ nhanh chóng rút khỏi Bắc Đẩu."
Lời này vừa thốt lên, mọi người lập tức ồ lên, đặc biệt là các thành chủ, gương mặt lộ vẻ kinh hoảng. Bọn họ phản bội minh ước, tộc Đại Hùng chắc chắn sẽ trả thù rất mãnh liệt, đám người man rợ đó tuy không tiếp xúc với thế giới bên ngoài thế nhưng một khi phản công ắt sẽ cực kỳ mãnh liệt.
An trưởng lão cười khẽ, đoàn người lập tức yên tĩnh lại.
"Võ hội không muốn khai chiến toàn diện cùng thằng nhãi họ Đường đó. Gã họ Đường này thực lực thì nhỏ bé không đáng kể nhưng bám dính không chịu buông, võ hội không lo về Đường Thiên mà lo về con sư tử kia. Ta là trưởng lão võ hội, cần phục tùng chiến lược của võ hội." An trưởng lão thản nhiên nói.
An trưởng lão càng thản nhiên, mọi người càng bình tĩnh lại. An trưởng lão tuy còn trẻ tuổi nhưng thân phận tôn quý, quyền lực cực cao.
"Hôm nay mặc dù chỉ có thành chủ thành Thiên Xu ở đây, thế nhưng sáu vị thành chủ trên dưới một lòng, thêm vào bảy vị Thánh giả vừa gia nhập, số lượng Thánh giả ở đây đã lên tới mười ba vị. Lực lượng trên tay Đường Thiên có mạnh tới đâu trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không làm gì được các vị. Không thể khinh thường Đường Thiên, thế nhưng các vị nào phải kẻ yếu? Cùng lắm thì ngang tài ngang sức thôi, đâu thể để con gấu ngu ngốc kia lợi dụng."
Thành chủ thành Thiên Xu cung kính nói: "Kính mong trưởng lão chỉ điểm."
"Nghe nói Lăng Húc đã dẫn theo Thánh Nữ tộc Đại Hùng trốn về phía Hùng Lĩnh." An Trưởng lão mỉm cười nói: "Chúng ta chỉ cần chặn giết chúng, ai biết chúng ta xé bỏ minh ước? Cửa sao tại thành Diêu Quang, gã Đường Thiên đã phát điên rồi, thành chủ thành Diêu Quang sống chết thủ vệ Bắc Đẩu, hai bên nảy sinh chiến đấu. Thánh Nữ trốn thoát lại bị Lăng Húc truy sát, khi chúng ta chạy tới Thánh Nữ đã tử nạn, chỉ có thể đánh chết tên giết người để báo thù cho Thánh Nữ!"
Ánh mắt đám người sáng lên, đặc biệt là thành chủ thành Thiên Xu càng nóng lòng muốn thử. Hắn biết rõ tính cách tộc Đại Hùng, nếu có thể giết chết Lăng Húc và Thánh Nữ, tộc Đại Hùng chắc chắn sẽ tử chiến với Đường Thiên.
"Không khéo có thể dẫn tới lưỡng bại câu thương, các vị thậm chí có thể tập kích ngược, đoạt lại chòm Đại Hùng." An trưởng lão cười khẽ, nhẹ như mây gió.
Thấy vài Thánh giả có vẻ do dự, An trưởng lão lại trở nên nghiêm túc.
Tiếng bàn luận dần ổn định lại, mọi người nhìn An trưởng lão.
"Thế này hơi khác so với kế hoạch trước đây, có điều có thứ gì trên thế giới này không cần dùng hai tay tranh đoạt? Có lúc tranh đoạt cơ hội cũng không dễ. Nếu không phải Yến Vĩnh Liệt chiến bại, các vị há có cơ hội?"
An trưởng lão vừa dứt lời, vài Thánh giả biến sắc.
"Người ngoài đều cho rằng Yến Vĩnh Liệt ra tay vì chòm Liệp Hộ mà không biết, so với Bắc Đẩu, chòm Liệp Hộ chẳng là gì! Nếu không phải Hùng Vương chiến bại bỏ mình, lợi ích khổng lồ này có thể rơi vào tay các vị sao?" An trưởng lão sắc mặt lạnh lùng.
Một Thánh giả đứng dậy, nghiêm nghị cúi đầu: "Ân tình của trưởng lão chúng ta xin khắc ghi trong lòng, nếu sau này có gì cần xin trưởng lão cứ nói."
An trưởng lão mỉm cười như làn gió xuân: "Các vị có thể giữ chân Đường Thiên giúp ta chính là trợ giúp lớn nhất rồi. Bất lợi ở chòm Đại Hùng, áp lực của ta cũng rất lớn. Nếu các vị đoạt được chòm Đại Hùng ta chắc chắn sẽ ghi công cho mọi người!"
Mọi người lúc này mới hiểu, thì ra là vậy.
Trong lòng mọi người cũng không khỏi kinh ngạc, quả nhiên không thể coi thường Đường Thiên được, ngay An trưởng lão cũng cảm thấy áp lực. Bọn họ vốn không có ý đấu với Đường Thiên, mưu kế của An trưởng lão cực kỳ âm hiểm, nếu vận dụng tốc bọn họ có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Hơn nữa mười ba Thánh giả, cho dù mạnh như Đường Thiên cũng không dễ chọc vào họ.
Trong lòng họ không khỏi thở phào một hơi, bọn họ vẫn không biết vì sao An trưởng lão lại giúp bọn họ đoạt lấy Bắc Đẩu.
An trưởng lão thu hết vẻ mặt đám người vào trong mắt, gương mặt chẳng hề đổi sắc.
Hội nghị giải tán, Thánh giả cùng các thành chủ dồn dập rời khỏi, bọn họ cần thương lượng làm sao hành động.
Mãi tới tận buổi tối thành chủ Thiên Xu mới vội vàng trở về.
"Sĩ khí mọi người ra sao rồi?" An trưởng lão mỉm cười rót một chén trà cho thành chủ Thiên Xu.
Thành chủ Thiên Xu thấy vậy vội vàng bẩm báo: "Mọi người đều nghe lời trưởng lão!"
An trưởng lão sắc mặt thỏa mãn, thản nhiên nói: "Mười năm trước ta đọc điển tịch, vô tình phát hiện Bắc Đẩu rất có thể là khép kín từ bên trong, do đó suy đoán Bắc Đẩu rất có thể có di dân viễn cổ còn sống sót. Sau đó có một lần ta nhớ tới một bí ẩn liên quan tới chòm Bạch Dương, từng xuất hiện một võ giả Đại Hùng, dùng võ kỹ thất truyền của tộc Đại Hùng. Ta bèn tìm theo đầu mối này, tìm tới vị trí mà người này xuất hiện lần đầu tiên, hao hết tâm tư mới tìm ra con đường này."
"Ta vốn muốn tìm một thứ, thứ này rất có thể đang nằm trong tay tộc Đại Hùng. Chỉ có điều tộc Đại Hùng rất khó đối phó, vừa hay chiến tranh xảy ra, ta muốn để Yến Vĩnh Liệt làm lưỡi đao đó, không ngờ Yến Vĩnh Liệt lại bại trận. Giờ Đường Thiên tới chính hợp ý ta, thanh đao này càng thêm sắc bén. Không sắc bén sao chém đứt được khúc xương cứng tộc Đại Hùng."
"Trưởng lão tính toán như thần!" Thành chủ Thiên Xu vội vàng phụ họa.
"Làm tốt lắm, sau chuyện này ngươi cứ ở bên cạnh ta." An trưởng lão vỗ vai cổ vũ thành chủ Thiên Xu.
Thành chủ Thiên Xu kích động không thôi, chỉ hận không thể quỳ xuống, vội vội vàng vàng nói: "Cám ơn đại nhân đã bồi dưỡng."
"Đường Thiên thấy võ hội Quang Minh chắc chắn sẽ phản ứng rất kịch liệt." An trưởng lão mỉm cười, ánh mắt lạnh băng: "Lúc này chỉ cần trêu chọc tộc Đại Hùng một chút, hai bên chắc chắn sẽ khai chiến. Chỉ cần khai chiến sẽ không còn đường lui nữa. Chính vì thế then chốt trong trận chiến lần này là giết chết Lăng Húc!"
"Trưởng lão yên tâm." Thành chủ Thiên Xu vội vàng nói: "Ba vị thành chủ gần bọn chúng nhất đã xuất phát, cho dù thế nào cũng tuyệt đối không để bọn chúng sống sót tới Hùng Lĩnh!"
"Ngươi làm việc, ta yên tâm." An trưởng lão cười ha hả, tiếp tục vỗ vai thành chủ Thiên Xu.
"Được rồi, ta cũng phải đi đây! Ta đợi tin tốt của các ngươi!" An trưởng lão đứng dậy.
Rời khỏi thành Thiên Xu, võ giả Quang Minh cụt tay không nhịn được mở miệng nói: "Trưởng lão, chúng ta rút khỏi Bắc Đẩu thật à/"
Hắn chính là Thánh giả chiến đấu cùng Tỉnh Hào, bị kiếm của Tỉnh Hào chém đứt tay phải, giọng điệu của hắn đầy vẻ không cam lòng.
"Đúng vậy." An trưởng lão mỉm cười nói: "CHúng ta không chỉ rút lui hơn nữa ta còn viết thư nói rõ vị trí khe hở vào Bắc Đẩu cho Tỉnh Hào. Tuy hắn không tiếp nhận võ hội nhưng dù sao cũng là cùng nguồn gốc, ta không muốn đối địch với hắn, để hắn tự lo lấy."
Võ giả cụt tay khiếp sợ: "Sao đại nhân lại. . ."
"Kiếm Hồn, hắn luyện thành Kiếm Hồn, chỉ cần không chết chắc chắn sẽ trở thành một trong những thanh kiếm sắc bén nhất trên cõi đời này!" Ánh mắt An trưởng lão lộ vẻ cuồng nhiệt, lầm bầm: "Không thể thu phục Đường Thiên được, Tỉnh Hào lại có thể. Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, người trọng tình nghĩa dễ đối phó nhất. Giả như Đường Thiên gặp nạn ta tin rằng Tỉnh Hào sẽ nguyện dùng bản thân đổi lấy sự bình an cho Đường Thiên. Bắc Đẩu đã là gì? Đám Thánh giả này có là gì? Tộc Đại Hùng không phải đối thủ của Đường Thiên cũng chẳng sao, chỉ cần làm suy yếu hắn là được. Trước nay ta không nghĩ hạng xoàng xĩnh này có thể giết chết được Đường Thiên, nhưng ta có đủ kiên nhẫn."
Võ giả cụt tay trong lòng ứa lạnh.
An trưởng lão tiếp tục nói: "Vốn dĩ ta hứng thú với Bắc Đẩu là vì vật trên tay tộc Đại Hùng. Lần này ta biết mình sai lầm, vật kia có lợi hại đến đâu cũng chẳng sánh được với Tỉnh Hào mười năm sau. Nếu trên tay có thanh kiếm tuyệt thế vô song Tỉnh Hào, ai có thể ngăn cản ta? Phe phái của sư phụ Tỉnh Hào giờ đang chán nản, chỉ cần cho chúng chút mồi ngon bọn họ chắc chắn sẽ đổ về phía tay. Ngươi có biết không, có lúc tình cảm như một chiếc lưới, ngươi không thể trốn thoát được."
Hắn quay sang nhìn võ giả cụt tay, cười nói: "Có bao nhiêu người có thể bỏ qua tất cả thân nhân bằng hữu? Việc ta muốn làm chỉ là từ từ thu tấm lưới này lại. Đến một lúc nào đó, tấm lưới sẽ bao trùm lấy hắn, từ từ kéo hắn về tay ta."
"Đại, đại nhân. . ." Võ giả cụt tay lắp bắp, vẻ mặt sợ hãi.
Trước ngực hắn sáng lên, ánh sáng không ngừng cắn nuốt thân thể hắn, khiến thân thể hắn không ngừng tan rã như băng tuyết, vẻ mặt hắn cực kỳ sợ hãi.
"A Tường, ngươi phải giúp ta chiếm lấy thanh kiếm tuyệt thế vô song này!" An trưởng lão chăm chú quan sát vẻ mặt sợ hãi của võ giả cụt tay, tiếp tục nói.
Ánh sáng nuốt trọn gương mặt sợ hãi của võ giả cụt tay, chỉ chớp mắt sau trước mặt An trưởng lão đã trống không.
An trưởng lão quay đi, lầm bầm: "Tung lời đồn, ta không đành lòng đối địch với Tỉnh Hào, khen ngợi hắn trọng tình trọng nghĩa. A Tường giận dữ xung đột với ta, bị ta lỡ tay gây thương tích, không trị nổi mất mạng, ta rất đau lòng tự trách. Phải nhớ an táng trợ cấp cho gia quyến."
Không gian xung quạnh hắn, một cái bóng nhạt lóe lên rồi biến mất.
"A Tường, ngày đua tang của ngươi ta tới sẽ thắp hương."
An trưởng lão lẩm bẩm, ánh mắt thâm trầm.