Chiến Thần Bất Bại

Chương 478: Chương 478: Độc thủ sau màn




Bạch Tư Tư nhìn kẻ địch lao tới như thủy triều, nàng không hề chuẩn bị gì về trận chiến lần này. Nàng nhìn thoáng qua Đường Thiên, trong lòng buồn bực, sao người này cứ đến đâu là lại có đánh nhau thế này?

Đường Thiên đứng trên cổng thành, coi những võ giả lướt tới như tia chớp kia như không, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Hạc Tử, ngươi nói xem, có phải Tiểu Húc Húc để ý tới cô bé kia rồi không?"

Hạc a lên một tiếng: "Vivian mà trưởng thành chắc rất xinh đẹp."

"Ta vẫn thấy Thiên Huệ đẹp hơn!" Đường Thiên dứt khoát trả lời.

"Vivian lớn lên xinh đẹp, hắn sẽ không đoạt Thiên Huệ với ngươi." Hạc mặt không đổi sắc nói.

"Có lý lắm!" Đường Thiên gật gù liên hồi, một lát sau mới phản ứng lại, giận tím mặt: "Tiểu Húc Húc dám có ý đồ với Thiên Huệ, chờ lúc về ta sẽ thu thập hắn một trận. . ."

Đinh Mạn trong lòng nghĩ thầm, sau này nhất định không được đắc tội với Hạc đại nhân, người này thật quá âm hiểm.

Đột nhiên sắc mặt Tỉnh Hào thay đổi, cao giọng nói: "Chú ý, có người của võ hội Quang Minh!"

Võ hội Quang Minh!"

Tất cả mọi người cùng biến sắc, võ hội Quang Minh lại xuất hiện tại đây, tâm thần mọi người chấn động, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngửi thấy mùi âm mưu. Chỉ mình Đường Thiên giận tím mặt chửi rủa: "Võ hội Quang Minh dám giương móng vuốt tới chén của ta, xử lý bọn chúng!"

Một âm thanh gia nua vang vọng toàn trường, một khí tức cường đại bốc thẳng lên trời.

"Tỉnh Hào, võ hội bồi dưỡng ngươi, không ngờ ngươi lại ruồng bỏ võ hội!"

Tỉnh Hào sắc mặt lạnh nhạt: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu!"

"Hay cho một câu đạo bất đồng bất tương vi mưu!" Một ông lão áo trắng lơ lửng trên không trung, giọng điệu lạnh lùng: "Để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"

Ánh mắt Hạc bình thản nhìn những võ giả chen chúc lao tới, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

Võ hội Quang Minh xuất hiện tại đây không phải là ngẫu nhiên. Rõ ràng bảy thành Bắc Đẩu vốn có Minh Ước cùng tộc Đại Hùng, mà nay sáu thành xé bỏ minh ước, thành chủ thành Diêu Quang bị giết. Nếu nói trong chuyện này không có võ hội Quang Minh giở trò quỷ, hắn tuyệt đối không tin.

Võ hội Quang Minh duỗi vòi tới Bắc Đẩu chỉ vì một mục đích, đối phó với chòm Đại Hùng.

Hơn nữa. . .

Nồng độ tinh lực của Bắc Đẩu cao hơn bên ngoài nhiều. Nói cách khác, trình độ võ giả nơi này sợ là không thấp. Đưa mắt nhìn lại, Hạc phát hiện thực lực vài người đã đạt tới cấp độ hoàng kim.

Võ hội Quang Minh đúng là âm hồn bất tán, chuyện gì cũng nhúng tay vào được!

Tranh!

Tiếng đàn của Bạch Tư Tư đột nhiên vang lên, sát phạt lạnh lẽo thấu xương.

Ánh mặt trời như u ám hẳn đi, tiếng đàn bao phủ toàn trường, võ giả chân lực hơi yếu chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy thủy triều người kia đột nhiên trì trệ lại.

Âm võ giả là võ giả chiến trường trời sinh, tuy năng lực công kích của họ không mạnh nhưng bao phủ phạm vi rộng, những võ giả khác không cách nào bằng được.

Âm võ giả là thủ đoạn đối phó với pháo hôi tốt nhất.

Trong sóng người bị ngăn chặn không ngừng có bóng người lao ra, vài cung tiễn thủ bắ taên, tiếng dây cung vang lên không ngớt, hơn mười ánh hào quang mang theo tiếng rít gào khiến người ta kinh hãi đánh về phía Bạch Tư Tư.

Bạch Tư Tư thân là Thánh giả, đương nhiên không bị thủ đoạn này quấy nhiễu, bàn tay trắng nõn gẩy nhẹ, tiếng đàn tranh vang lên, mũi tên bắn tới trước mặt nàng đứt thành từng khúc văng tung tóe, như đánh phải một tấm chắn vô hình, bắn tung khắp nơi.

Khoảng cách song phương càng ngày càng tiếp cận.

"Giết!"

Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, như quả đạn pháo bay khỏi nòng súng, ngang nhiên nhảy vào trong trận địch.

Âm Chướng Vân trên cổng thành con chưa tan đi, gã đã đôt nhiên xuất hiện bên cạnh một võ giả, một đòn quyền pháp cơ bản chất phác trụ cột đánh thẳng lên tấm thuẫn của đối phương. Trong ánh mắt kinh hãi tuyệt luân của đối phương, tấm chắn bể nát, một tay khác của Đường Thiên đã đặt lên trái tim đối phương.

Võ giả này như bị dã thú đánh phải, dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc trước bay ngược trở lại.

Kẻ địch phía sau không ngờ đồng đội không tiếp nổi một chiêu của Đường Thiên, khi đồng đội bay tới trước mặt hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng giơ tay ra muốn tiếp lấy đối phương. Song khi cánh tay vừa đặt lên thân thể đồng đội, hắn lập tức biến sắc, rắc, xương cổ tay hắn gãy nát, thân thể đồng đội đánh thẳng vào ngực hắn! Hắn như trúng một đòn nặng, phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

Đường Thiên xung phong mãnh liệt, lại thêm bên cạnh gã có Mầm Mầm với Thôn Quang Thiết Quyền, có Tiểu Nhị với Đại Hùng Tinh Thần Tán, một lớn hai nhỏ như xông vào chỗ không người.

Hạc lại là một phong cách khác, hắn như con hạc đen bay múa, nhẹ nhàng khó tả, từng luồng tàn ảnh màu đen như ẩn như hiện nhưng dày đặc sát khí, tàn ảnh hiện lên, kẻ địch như bị gió thổi qua, ngã rạp xuống đất không đứng dậy nổi.

Chỉ chớp mắt trước cửa đông đã bị Đường Thiên quét sạch không còn gì.

"Tiểu Húc Húc!"

Đường Thiên hét lớn, cửa thành bật tung, một thiếu niên áo trắng thương bạc chợt lao tới.

Đạp Tuyết Hồn Mã dưới chân Lăng Húc thực lực phi phàm, tốc độ nhanh như tia chớp, tốc độ chạy bất ngờ đột phá vận tốc âm thanh, Âm Chướng Vân còn ngoài cửa thành, Lăng Húc đã lao xa.

"Không tốt! Thánh Nữ trên lưng hắn!'

"Ngăn hắn lại!"

Không biết ai hô lên trước, một đám võ giả lập tức lao tới.

Ánh mắt Đường Thiên vẫn tập trung vào một người trong đó, trực giác của gã cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện có Thánh giả lẫn trong đám người!

Gã lập tức đánh tới.

Đối phương vốn định đánh lén, thật không ngờ Đường Thiên lại nhận ra, không kịp đề phòng, cực kỳ chật vật. Một khi để Đường Thiên đoạt mất tiên cơ, cho dù là Thánh giả cũng phải luống cuống chân tay.

Rầm rầm rầm!

Tốc độ xuất quyền của Đường Thiên cực nhanh, như mưa phùn gió bấc, nắm đấm của gã đánh thẳng tới công kích của đối phương.

Vô số mảnh vỡ năng lượng rơi quanh người gã.

Không ai chú ý tới Tiểu Nhị lặng lẽ bay vào thân thể Đường Thiên.

Viu!

Mảnh vỡ năng lượng quanh người Đường Thiên không ngừng tụ tập, chúng xoay tròn với tốc độ kinh người, một hình xoắn ốc bao phủ toàn thân Đường Thiên hìnht hành. Hai tay Đường Thiên duỗi ra, hình xoắn ốc tập trung trước bàn tay gã, tụ tập thành một hình đinh ốc bén nhọn.

Gã dốc hết sức lực toàn thân thôi động lực xoắn ốc đánh thẳng về phía đối phương.

Đối phương lập tức biến sắc, xung quanh hắn vô số ánh đỏ sáng lên, ánh sáng đỏ như mưa rơi chui vào hai nắm tay, nắm đấm hắn đỏ sậm, như hai vầng mặt trời.

Hồng Nhật Quyền!

Kình lực xoắn ốc quy mô kinh người mang theo tiếng rít gào bén nhọn đánh thẳng lên Hồng Nhật Quyền của đối phương.

Ầm!

Ánh sáng chói mắt bừng lên, chiến trường như có một vầng mặt trời bùng nổ, khí kình còn dư mang theo lực lượng kinh người quét sạch võ giả trong phạm vi hai mươi trượng.

Thánh giả này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn tia máu, bộ dạng Đường Thiên cũng chẳng khá hơn, quần áo toàn thân rách nát, hai tay sương mù lơ lửng.

Một đòn liều mạng này Đường Thiên chiếm thượng phong, có điều muốn thắng cũng không dễ. Sinh mệnh lực của Thánh giả cực kỳ ương ngạnh, muốn giết không dễ.

Nhưng một bóng đen lại đột nhiên xuât shiện bên cạnh Thánh giả đồng thau này, chặn đường chạy của hắn.

Hạc!

Thánh giả Hồng Nhật không ngờ Hạc lại nhân cơ hội đánh lén, thân hình Hạc khai triển, hắn lập tức phát giác không đúng, cảm giác thân thể mình như rơi vào trong vũng bùn, càng ngày càng khó cử động.

Đây là hồn vực gì?

Thánh giả Hồng Nhật sợ hãi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hồn vực quỷ dị như vậy. Không gian xung quanh hắn đầy cảm giác dinh dính vướng víu. Hắn nhìn Hạc Kiếm trong tay Hạc, hồn vực người này không ngờ lại không phải hồn vực loại kiếm!

Thật âm hiểm!

Lúc này hắn căn bản không chú ý tới Mầm Mầm dưới chân.

Mầm Mầm nhận ra cơ hội, nhảy thẳng lên, một hơi đấm ra bảy tám quyền, Thôn Quang Thiết Quyền!

Xung quanh nắm tay Mầm Mầm, ánh sáng như bị cắn nuốt, Thánh giả Hồng Nhật căn bản không ngờ lại bị tấn công, tuy ngăn cản theo bản năng nhưng lực lượng cường đại vẫn khiến hắn lộ ra sơ hở.

Ngay lúc Mầm Mầm phát động, Đường Thiên lập tưucs tấn công, khi đối phương vừa bị Thôn Quang Thiết Quyền đánh trúng, lộ ra sơ hở, sát chiêu của gã đã lặng lẽ ập tới.

Tần suất công kích cao tới kinh người đánh thẳng vào sơ hở, phòng tuyến cuối cùng của Thánh giả Hồng Nhật hoàn toàn thất thủ, nắm tay Đường Thiên như mưa rơi đánh lên người hắn, thân thể hắn run rẩy như cái sàng, chớp mắt đã tắt thở.

Chỉ một thời gian ngắn, một Thánh giả đã bị giải quyết, đám võ giả xung quanh lập tức choáng váng, nhanh chóng bỏ chạy.

Lăng Húc nhân cơ hội gia tốc, thân hình biến mất nơi chân trời.

Lăng Húc đi khỏi, đám người Đường Thiên càng chuyên tâm chiến đấu. Người khác còn không chuẩn bị tư tưởng với trận chiến này, nhưng Đường Thiên lại cầu mà không được. Thời gian vừa qua gã luôn cố gắng để đánh vỡ khốn cảnh của mình, còn chưa nghĩ ra cách, cần nhiều thực chiến. Đám người Lương Phong bị gã giày dò tới sống dở chết dở.

Cảm giác trên chiến trường hoàn toàn khác với khi đấu luyện.

Có điều, Đường Thiên càng thích chiến trường hơn!

Thật khiến nhiệt huyết sôi trào!

Đường Thiên gào lớn một tiếng, xông vào đám người.

"Kiếm Hồn! Ngươi có Kiếm Hồn!" Giọng nói của trưởng lão võ hội Quang Minh run run, đầy vẻ không tin nổi, cánh tay phải của hắn đã biến mất, miệng vết thương thẳng tắp như thước đo, cực kfy chỉnh tề, không ngừng chảy máu. Nhưng trưởng lão này vẫn như giật mình chưa tỉnh, mặt mũi hắn đầy khiếp sợ, hoàn toàn bị kiếm quang của Tỉnh Hào chấn nhiếp.

Kiếm Hồn đại biểu cho điều gì? Hắn hiểu rất rõ.

Hồn vực đáng sợ như vậy lại xuất hiện trên một kẻ phản đồ của võ hội Quang Minh!

Không được!

Nhất định phải xử lý hắn!

Một khi hắn lớn mạnh tất sẽ thành mối họa lớn của võ hội Quang Minh!

Hắn từng nghe nói về thiên phú của Tỉnh Hào nhưng luôn cười trừ cho qua, tới nay tận mắt chứng kiến mứoi biết thiên phú của Tỉnh Hào còn cao hơn lời đồn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa. . . Tỉnh Hào, Đường Thiên, người này thâm sâu hơn người kia.

Hắn lắc đầu, bài trừ tạp niệm, con mắt chăm chú quan sát Tỉnh Hào vẫn đang cầm kiếm.

Tuyệt đối không thể để Tỉnh Hào lớn mạnh, nếu không sẽ trở thành tai họa ngập đầu cho võ hội Quang Minh.

Đinh Mạn chạy như điên, nàng là Y Thánh, thực lực chiến đấu yếu tới đáng thương. Nàng trở về báo cáo, khi Tỉnh Hào tuyên bố ruồng bỏ thân phận võ hội Quang Minh, Hạc đã dặn Tỉnh Hào lập tức trở về gọi viện binh.

Tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Lăng Húc cưỡi ngựa lao khỏi thành Diêu Quang nhưng vẫn có vô số võ giả chen chúc tiếp cận tòa thành này.

Tuyệt đối không thể để mất thành Diêu Quang!

Vì cửa sao trong thành Diêu Quang, một khi mất đi cửa sao sẽ tạo thành đả kích trí mạng cho chòm Đại Hùng.

Cũng may cửa sao cách thành Tân Hùng Thủ chỉ khoảng vài chục cây số, với một Thánh giả, khoảng cách đó không coi vào đâu, thế nhưng Đinh Mạn cũng biết tình hình thành Diêu Quang đang nguy hiểm cỡ nào, trong lòng nàng nóng như lửa đốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.