Chiến Thần Bất Bại

Chương 477: Chương 477: Thành Diêu Quang




Đen kịt, xung quanh đen kịt, không khí vẩn đục.

"Đây là đâu?" Đường Thiên thì thầm, gã có làm sao cũng không nghĩ tới sau cánh cửa sao lại đen kịt như vậy.

Tiểu Nhị lơ lửng trên bả vai Đường Thiên, lay nhẹ Tinh Thần Tán, chỉ thấy vô số ánh sao rơi từ trên dù xuống, như những hạt mưa lơ lửng xung quanh, mỗi ánh sao lại tỏa ra ánh sáng dìu dịu, xung quanh sáng như tuyết.

"Tiểu Nhị ngoan lắm!"

Đinh Mạn không nhịn được khen một câu, Tiểu Nhị vừa xuất hiện lập tức chinh phục trái tim Đinh Mạn và Bạch Tư Tư. Quần áo màu xanh, thế đứng nghiêm, gương mặt tinh xảo đáng yêu, vẻ mặt ngơ ngác, thi thoảng lại nhấp nháy đôi mắt, rất được người ta yêu thích. Mầm Mầm thấy vậy cực kỳ bất mãn, y y a a một hồi, chọc mọi người cười ầm.

"Là một mật thất." Hạc nhìn quanh, giọng điệu chắc chắn.

Đây là một mật thất rất lớn, hình vuông tiêu chuẩn, dài rộng đều hơn hai mươi trượng, vách tường dùng đá nham xây thành lớn, nói là mật thất, thực ra giống một nhà kho.

"Mật thất?" Đường Thiên lập tức hứng thú: "Có bảo tàng không?"

Ánh mắt gã vội vã nhìn quanh bốn phía, mặt đất phủ đầy bụi, trong góc chất đống vài thứ, có điều khi Đường Thiên hùng hục lao qua, đụng khẽ vào, chồng đồ đó lập tức hóa thành tro bụi, rõ ràng được để lại đây quá lâu, đã hoàn toàn mục nát rồi.

Đường Thiên không cam lòng tìm xung quanh một hồi, quả nhiên không có thứ gì.

"Này, lúc này chúng ta nên tìm cửa ra chứ không phải tìm bảo tàng!" Đinh Mạn không nhịn được mở miệng nói, trước nay nàng chưa từng gặp một chủ nhân chòm sao nào không đáng tin cậy như vậy. Rốt cuộc gã làm sao lên được tới ngày hôm nay?

"Ở đây?" Hạc bỗng nhảy khẽ sang, như một con Hạc to nhẹ nhàng, bay tới trên vách tường, cao mười lăm trượng, trước một khối gạch, dùng sức nhấn một cái, cả khối gạch này chậm rãi chìm xuống.

Kẹt kẹt kẹt!

Tiếng cơ quan nặng nề vang lên từ dưới nền đất, vách tường trước mặt bọn họ bỗng chìm xuống hóa thành từng bậc thang, phía cuối cầu thang có ánh sáng. Lăng Húc không nói hai lời, lao dọc bậc thang lên.

Những người khác thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Lăng Húc vừa ra lập tức ngây ngẩn, trước mặt hắn là một bé gái đang ngơ ngác đứng nhìn. Bé gái mới khoảng mười một mười hai tuổi, mái tóc rối bời, con mắt xanh lam, tuy còn nhỏ nhưng có thể thấy lớn lên sẽ là một mỹ nhân.

Ánh mắt Lăng Húc đảo qua lỗ tai cô bé, trên tai có một dấu ấn hình mặt trăng cực nhỏ màu trắng.

Hai người đối mặt, cùng sửng sốt.

Đột nhiên sau lưng bé gái vang lên tiếng bước chân gấp gáp, gương mặt cô bé càng thêm kinh hãi.

"Tìm! Lục soát cẩn thận cho ta! Không được bỏ qua bất cứ chỗ nào!"

Đột nhiên một võ giả hô lớn: "Ở đây!"

Viu! Một đám người xuất hiện phía sau bé gái, võ giả cầm đầu ánh mắt sáng lên: "Bắt lấy nó!"

Vài võ giả cười gằn lao tới.

Sắc mặt Lăng Húc trầm xuống, thân hình nhoáng lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, vài võ giả như đống cát bay ngược ra ngoài.

"Các ngươi là ai?"

Lăng Húc che trước người thiếu nữ, lạnh giọng hỏi.

Võ giả cầm đầu ban đầu kinh ngạc, sau đó chợt giận dữ, thế nhưng những người xa lạ trước mắt có vẻ không dễ chọc, hắn bèn hòa hoãn giọng lại nói: "Tại hạ là thống lĩnh hộ vệ thành Khai Dương, phụng mệnh bắt kẻ phản bội, kính mong các vị đại nhân nhường đường."

"Ta không phải phản bội!" Bé gái bỗng lên tiếng, trên tay nàng có thêm một tấm ngọc bội lấp lánh ánh sáng: "Ta là Thánh Nữ tộc Đại Hùng, Vivian, Bắc Đẩu phản bội Minh Ước!"

Bé gái vừa lấy ra tấm ngọc bội, tên thủ lĩnh lập tức biến sắc, hét lớn: "Dám che trở cho kẻ phản bội, giết chết không cần luận tội!"

Đám võ giả ầm ầm lao lên.

Lăng Húc con mắt lạnh lùng, trong lòng tràn ngập sát cơ, gã vốn không phải người giỏi nhẫn nhịn. Không cần cầm thương, tay phải nắm hờ, như có một mũi thương vô hình trên tay hắn, cất bước xuất thương!

Phốc phốc phốc!

Yết hầu một võ giả phún máu, lộ ra một cái lỗ to cỡ quả trứng gà.

Võ giả cầm đầu hoảng hốt biến sắc, Lăng Húc không định bỏ qua cho hắn, thân hình lóe lên, yết hầu võ giả lại tóe máu, ngã thẳng xuống đất.

Gương mặt Đinh Mạn lộ vẻ không vui, sát ý của Lăng Húc quá nặng.

Vivian ngơ ngác nhìn Lăng Húc.

Một lúc sau nàng mới như tỉng giấc mộng lo lắng nói: "Chúng ta chạy mau! Sắp có Thánh giả thành khác tới!"

"Thánh giả? Thành khác có Thánh giả?" Đinh Mạn hỏi.

"Ừ!" Vivian dùng sức gật đầu: "Mỗi thành chủ Bắc Đẩu đều là Thánh giả!"

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ cẩn thận trong mắt nhau, rất nhiều Thánh giả, chuyện này không phải tin tốt với bọn họ.

Hạc ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ bảo vệ muội an toàn. Cho hỏi đây là đâu?"

"Nơi này là thành Diêu Quang." Vivian ngẩng đầu lên đáp: "Là thành xa nhất trong bảy thành của Bắc Đẩu, mọi người không phải người nơi này à?"

"Không phải." Hạc mỉm cười: "Có thể nói kể cho chúng ta về Bắc Đẩu không?"

Sắc mặt Vivian buông lỏng đi nhiều: "Bắc Đẩu cũng là người thống trị nơi này, có bảy thành, phân biệt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Diêu Quang là tòa thành thứ bảy. Mỗi tòa thành lại có một thành chủ tọa trấn. Thành chủ thành Diêu Quang là ca ca của muội, huynh ấy vì cứu muội mà. . . bị bọn họ hại chết."

Nước mắt Vivian chảy xuống, khóc không thành tiếng.

Tất cả mọi người lộ vẻ đồng tình.

"Van cầu các vị đưa muội tới bẩm báo Đại Hùng lĩnh! Bọn họ đã phản bội Minh Ước năm xưa! Bọn họ định bắt ông nội muội! Xin các vị!"

Vivian đột nhiên quỳ xuống, ra sức dập đầu với mọi người.

Tất cả mọi người đều đổi sắc, Lăng Húc ngăn Vivian lại, trầm giọng nói: "Đại Hùng lĩnh ở đâu?"

"Rất xa, phải đi mất hai tháng!" Vivian vẫn không ngừng khóc.

Tất cả mọi người lộ vẻ khó khăn, thời gian hai tháng thật quá dài. Ban đầu Đường Thiên chỉ định bỏ nửa tháng giải quyết chuyện Bắc Đẩu, không ngờ tình hình Bắc Đẩu lại phức tạp như vậy.

Ước định của gã và Thiên Huệ chỉ có ba tháng.

"Để ta đưa nó đi." Lăng Húc đột nhiên mở miệng nói.

Mọi người đều thất kinh, không tin nổi nhìn Lăng Húc, Lăng Húc tuyệt đối không phải người ba phải thích làm việc tốt, nếu đổi lại là Hạc chắc không mấy ai ngạc nhiên.

Lăng Húc không giải thích, chỉ hỏi Vivian: "Đi đâu tìm vật cưỡi?"

Vivian ngửa mặt lên nhìn Lăng Húc, nước mắt vẫn chảy dài, cô bé cắn môi: "Bọn họ sẽ phái người giết huynh. . ."

Lăng Húc không thèm để ý, nhấc Vivian lên đặt lên vai, không buồn quay đầu lại nói: "Ta sẽ đưa nó về rồi tới tìm mọi người."

Để lại cả đám người trợn mắt há hốc mồm.

"Tiểu Húc Húc sao vậy?" Đường Thiên lẩm bẩm.

"Đột nhiên có lương tâm?" Hạc cũng kinh ngạc: "Hắn làm gì có lương tâm?"

"Chúng ta cũng giúp hắn một chút đi." Tỉnh Hào nói.

Đường Thiên gật đầu liên tục: "Nếu không tới được Đại Hùng Lĩnh vậy chúng ta tới sáu thành! San phẳng cả sáu thành, như vậy Tiểu Húc Húc không thể chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân được rồi!"

"Nơi này cần người trấn thủ." Đinh Mạn nhắc nhở Đường Thiên.

"Gọi bọn Lương Phong tới." Đường Thiên thẳng thắn: "Tốc chiến tốc thắng! Chúng ta phải san phẳng toàn bộ Bắc Đẩu cung, Bắc Đẩu là của chúng ta! Dám giành Bắc Đẩu với chúng ta, chúng ta đánh tuốt!"

Bắc Đẩu cung rõ ràng là đối tượng mà chòm Đại Hùng cần bình định.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng la giết rung trời.

Mọi người không hẹn mà cùng bay lên thành lầu, đám người không khỏi biến sắc. Xa xa, vô số võ giả ập tới như thủy triều.

Đường Thiên biến sắc: "Không tốt! Tiểu Húc Húc còn chưa ra khỏi thành!"

Lăng Húc khiêng Vivian: "Vật cưỡi ở đâu?"

Vivian ngừng khóc, vẻ mặt cô bé lại trở nên kiên cường, cô bé chỉ bên phải: "Ở đằng kia, vật cưỡi của ca ca ở đó, nó tên là A Tuyết, là một con Đạp Tuyết Hồn Mã."

Lăng Húc như con chim lớn nhanh chóng lao tới, ven đường nhìn đâu cũng thấy thi thể, có thể thấy tình hình chiến đấu khốc liệt ra sao.

Dưới sự chỉ dẫn của Vivian, Lăng Húc nhanh chóng tìm ra con Đạp Tuyết Hồn Mã kia.

"A Tuyết!" Vivian vừa thấy con Đạp Tuyết Hồn Mã, con mắt đỏ lên, cố bé nhớ tới ca ca đã khuất. Đạp Tuyết Hồn Mã cũng hí lên như đang khóc, như cũng biết chủ nhân của mình đã chết.

"A Tuyết, đưa chúng ta tới báo cho Đại Hùng Lĩnh được không?" Vivian vuốt ve cổ A Tuyết, vừa nói vừa khóc.

A Tuyết vuốt nhẹ gò má Vivian, cô bé cố nén không cho nước mắt chảy xuống, quay sang phía Lăng Húc nói: "A Tuyết đồng ý đưa chúng ta. . ."

Lời còn chưa nói hết cô bé đã bị Lăng Húc dùng một tay nắm lấy, đưa ra sau lưng.

Lăng Húc lấy băng vải ra, sau khi năng lượng hóa mọi thương tổn ngầm trước đây của hắn đều biến mất, băng vải cũng không còn cần thiết. Không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng. Lăng Húc lắc đầu mỉm cười tự giễu. Kiên nhẫn buộc Vivian vào lưng. Hắn gần như buộc Vivian thành xác ướp, chỉ lộ mỗi cái đầu, sau đó mới lẳng lặng chăm chú buộc cô bé vào lưng mình.

"Đừng lộn xộn."

Hắn lấy thương bạc ra, xoay người lên ngựa.

Vivian vẫn luôn im lặng, mãi tới lúc này mới mở miệng: "Sao huynh lại giúp muội?"

"Không tại sao." Lăng Húc thuận miệng đáp.

Tiếng la giết bên ngoài nhanh chóng áp sát.

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng hô của Đường Thiên: "Tiểu Húc Húc, các ngươi định đi cửa nào ra?"

"Cửa nào?" Lăng Húc không quay đầu lại hỏi Vivian.

Vivian đáp: "Cửa đông!"

"Được! Chúng ta yểm hộ ngươi!" Đường Thiên nói xong lập tức biến mất.

Đinh Mạn gấp giọng nói với Đường Thiên: "Sao không ngăn cản hắn?"

"Sao lại phải ngăn cản?" Đường Thiên liếc mắt nhìn Đinh Mạn.

"Cô bé này lai lịch bất minh. . ."

Đường Thiên ngắt lời Đinh Mạn: "Tuy ta không biết vì sao Tiểu Húc Húc lại làm vậy nhưng ta biết hắn chắc chắn có lý do. Ta tin hắn!"

Đinh Mạn nhìn Đường Thiên vẻ mặt kiên quyết, không nói thêm gì.

Lăng Húc vẻ mặt bình tĩnh, trên lưng là Vivian đã được buộc chặt, ngồi trên lưng Đạp Tuyết Hồn Mã, lẳng lặng đứng sau cửa thành phía đông.

"Chúng ta sẽ chết ư?" Vivian lầm bầm nói, mọi chuyện đã xảy ra là một cơn ác mộng đáng sợ đối với một bé gái mới mười một tuổi.

"Không biết." Lăng Húc nói, ánh mắt thanh tĩnh, chỉ co con ngươi màu cam sáng rực như lửa.

"Thật không?"

"Ừm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.