Chiến Thần Bất Bại

Chương 476: Chương 476: Ta biết như vậy không thể




Tiểu Nhị bồng bềnh bay tới trước mặt Đường Thiên.

Đường Thiên nhìn kỹ, quả nhiên là Đại Hùng Tinh Thần Tán, chỉ có điều thằng nhóc này học được Đại Hùng Tinh Thần Tán từ lúc nào? Đường Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đường Thiên nắm lấy Tiểu Nhị giơ ra trước mặt, quan sát tỉ mỉ.

Đường Thiên nhanh chóng phát hiện, quanh người Tiểu Nhị là một quầng năng lượng nhàn nhạt, luồng năng lượng này cực kỳ tinh khiết, còn tinh khiết hơn chân lực trong cơ thể mình năm xưa!

Hơn nữa năng lượng trong không khí xung quanh sẽ tự động vờn quanh Tiểu Nhị, Tiểu Nhị như một thanh nam châm có thể thu hút năng lượng.

Thú vị!

Đường Thiên lập tức dũng cảm hơn nhiều, hiển nhiên Tiểu Nhị có rất nhiều chỗ thần kỳ mà gã không hiểu được. Gã suy nghĩ một lát, Tiểu Nhị tiến vào thân thể gã.

Ong!

Tinh lực xung quanh dùng tốc độ kinh người tụ tập về phía Đường Thiên, khiến Đường Thiên giật mình. Rất nhanh chóng, những tinh lực này dọc theo cánh tay Đường Thiên, không ngừng biến ảo, một cây dù phủ kín ánh sao xuất hiện trong tay Đường Thiên.

Đại Hùng Tinh Thần Tán!

Đường Thiên choáng váng, thế này là sao?

Gã có thể cảm nhận rõ ràng Đại Hùng Tinh Thần Tán trong tay mình ẩn chứa sức mạnh kinh người, mỗi ngôi sao trên mặt dù đều tràn ngập nguy hiểm trí mạng. Hắn xoay nhẹ cán dù, từng ánh sao trên dù lúc sáng lúc tối, như những giọt sương lướt dọc chiếc dù, xoay tròn quanh thân thể Đường Thiên, cực kỳ mỹ lệ.

Đường Thiên hiểu ra, gã đột nhiên vung quyền đấm ra. Nắm đấm Đường Thiên vừa xuất, một chùm ánh sao như bị quyền phong kéo theo, quấn lấy nắm đấm của Đường Thiên, hình thành một ánh quyền sặc sỡ. Khi nắm đấm Đường Thiên vung lên, ánh quyền hóa thành một luồng sáng sặc sỡ, nháy mắt đã chìm vào không khí.

Đùng!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, tất cả ngôi sao trong ánh quyền bủng nổ, một luồng sáng chói mắt bừng lên, lông tóc toàn thân Đường Thiên dựng đứng, gã có thể cảm nhận trong ánh sáng đó ngay không gian cũng phải run rẩy!

Thật đáng sợ!

Đường Thiên bị uy lực của quyền vừa rồi làm cho chấn động.

Một lúc lâu sau gã mới hồi thần, suy nghĩ một lát, Tiểu Nhị chậm rãi bay khỏi thân thể. Tiểu Nhị tay cầm dù, lơ lửng trước mặt gã như sương mù, gương mặt nhỏ bé tinh xảo lạnh lùng không chút tình cảm.

"Tiểu Nhị, sao ngươi học được cái này?" Đường Thiên ngồi xổm xuống, chỉ cây dù trên tay hỏi.

Tiểu Nhị nhìn Đường Thiên, sắc mặt mờ mịt.

Được rồi. . . Xem ra đặt tên cho nó không sai!

Nhị hóa. . . (Thằng ngốc)

Đường Thiên nâng cằm, uy lực cú đấm vừa rồi rất tốt, thế nhưng Đường Thiên không quá hưng phấn. Bởi vì đó là uy lực của Đại Hùng Tinh Thần Tán, mà Đại Hùng Tinh Thần Tán là do Tiểu Nhị nghịch ra. Tiểu Nhị là võ hồn của mình, Đường Thiên lại phát hiện Tiểu Nhị cực kỳ hoàn chỉnh và độc lập, tuy tâm thần tương thông với mình nhưng không chịu sự khống chế của mình.

Sức mạnh mà mình không hiểu rõ đâu thể tính là sức mạnh của mình được?

Đường Thiên không phản đối, gã đỏ mắt với hồn vực mà bọn Tỉnh Hào đại ca lĩnh ngộ, lúc nào mình mới có hồn vực của bản thân đây?

Đột nhiên Đường Thiên cảm giác mình cần phải nghĩ kỹ về con đường tương lai bản thân, tạm thời không đủ mạnh cũng không sao, nếu ngay cả phương hướng tiến lên cũng không có thì quá tệ. Thực lực bản thân hiện giờ không yếu, nhưng mình không biết làm sao để tu luyện tiếp, quả nhiên mình quá nóng ruột rồi.

Nghĩ tới sau này khả năng kẻ địch của mình đều là Thánh giả, mà mình vẫn chưa hiểu gì về Thánh giả, làm sao đánh được đây?

Không được, phải hiểu rõ đã.

Đường Thiên tìm người gọi Lương Phong tới, Lương Phong vừa tới, gã nói thẳng: "Ngươi giải thích cho ta về thế giới của Thánh giả đi."

"Thế giới Thánh giả?" Lương Phong hiểu ra, có điều khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện, đương nhiên phải làm cho tốt, hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Trên Thiên Lộ, Thánh giả là võ giả đỉnh cao, thế nhưg chỉ sau khi phong thánh mới biết Thánh giả chỉ là mới bước qua ngưỡng cửa này, mói coi như thật sự nhìn rõ bản nguyên thế giới. Thế giới Thánh giả còn lớn hơn tưởng tượng của người thường."

"Cấp thánh là lời của thế tục, chúng ta thường đều được gọi là Thánh giả. Thánh giả cũng có phân chia cao thấp, hơn nữa bệ hạ có chỗ không biết, cấp bậc của Thánh giả càng thêm nghiêm khắc. Thánh giả không tu luyện chân lực và võ kỹ, Thánh giả chỉ tu luyện hồn vực. Mức độ mạnh yếu của hồn vực quyết định mạnh yếu của Thánh giả. Cường độ hồn vực dùng cấp đồng bạc hoàng kim phân chia. Tất cả hồn vực vừa phong thánh đều là hồn vực cấp đồng, cũng gọi là Thánh giả cấp đồng. Tất cả chúng ta đều là Thánh giả cấp đồng."

Lương Phong cười tự giễu: "Thánh giả trên chòm sao nho nhỏ hầu hết đều là cấp đồng."

"Vậy Thánh giả cấp bạc và Thánh giả hoàng kim thì sao?" Đường Thiên không khỏi lên tiếng hỏi.

"Mười Hai Cung Hoàng Đạo, võ hội Quang Minh và Hắc Hồn cùng một số môn phái cổ xưa mới có." Lương Phong nói: "Đáng tiếc ta chưa từng thấy. Thánh giả đều không thích tới những nơi có nồng độ tinh lực thấp, chỉ có những Thánh giả có ràng buộc lại không dã tâm như chúng ta mới ở lại những nơi này."

"Vì sao?" Đường Thiên không hiểu bèn hỏi.

"Vì ở nơi tinh lực càng cao, bọn họ càng thuận tiện thôi diễn pháp tắc, bọn họ mới càng dễ lý giải pháp tắc thiên địa. Đây cũng là một trong những lý do vì sao võ giả tại Mười Hai Cung Hoàng Đạo không nhiều, vì đại đa số tinh lực đều ưu tiên cung cấp cho những Thánh giả này. Chủ nhân chòm sao cung cấp tinh lực, Thánh giả cung cấp vũ lực." Lương Phong giải thích.

"Vậy vì sao chòm Sư Tử không phái thêm một số Thánh giả?" Đường Thiên lộ vẻ khó hiểu.

"Có lẽ là không tính đến>" Lương Phong cười ha hả: "Có thể trong mắt Leo, chòm Liệp Hộ không là gì, không đáng để Thánh giả ra tay. Hơn nữa võ hội Quang Minh cũng có Thánh giả, một khi hai bên triển khai Thánh giả quy mô lớn, vậy chiến tranh sẽ thật sự lên tới cao trào. Giờ khắp nơi vẫn còn trong giai đoạn khắc chế."

Đường Thiên hiểu ra, gã hỏi câu mình muốn hỏi nhất: "Làm sao đối phó được Thánh giả?"

Lương Phong sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Có thể đối phó với Thánh giả chỉ có Thánh giả."

"Ta không phải Thánh giả!" Đường Thiên trừng mắt nhìn Lương Phong.

Lúc này Lương Phong mới nghĩ đến trước mắt mình là một tên quái thai không lĩnh ngộ hồn vực, hắn bỗng đau đầu. Võ hồn Đường Thiên là một hình thái trước nay chưa từng có, võ hồn như vậy rốt cuộc có thể lĩnh ngộ hồn vực không? Không ai biết.

Nếu không thể vậy chẳng phải Đường Thiên vĩnh viễn không thể trở thành Thánh giả?

"Chẳng lẽ Thánh giả không có nhược điểm?" Đường Thiên lộ vẻ không tin, gã không quan tâm chuyện có thành Thánh giả hay không, gã chỉ quan tâm xem mình có thể đánh bại đối phương hay không.

"Nhược điểm của Thánh giả?" Lương Phong lại ngây ngẩn: "Thánh giả có nhược điểm gì?"

Đường Thiên vẻ mặt ngạo nghễ phản đối: "Đừng tưởng dọ được ta, ta từng giết Thánh giả rồi!"

Nhìn Lương Phong ngây ngẩn, Đường Thiên đã chẳng ôm hy vọng, quả nhiên chỉ có thể dựa vào mình? Gã đành nói với Lương Phong: "Vậy chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất rồi!"

Đường Thiên lao thẳng về phía Lương Phong!"

Bảy Thánh giả, không đúng, tính cả bọn Tỉnh Hào đại ca là có mười Thánh giả rồi. Mười Thánh giả bồi luyền, Đường Thiên không tin mình không tìm được cách đối phó với Thánh giả.

Đường Thiên khởi xướng công kích hoàn toàn là dã thú hình người.

Ròng rã ba ngày, bảy Thánh giả đều bị Đường Thiên luân phiên đánh vài tràng, sức mạnh điên cuồng đó giày vò bảy người sống dở chết dở. Tố chất thân thể Đường Thiên cao tới biến thái, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, trung bình hai giờ đánh một trận. Ba ngày, không nghỉ ngơi lúc này, đánh ròng rã ba mươi sáu trận.

Bảy Thánh giả đều mệt tới mức không ngừng kêu khổ, Thánh giả có mạnh hơn cũng vẫn là người mà!

Trung bình, ba ngày này mỗi Thánh giả đều đánh năm trận, chiến đấu kịch liệt cường độ cao. Bọn Lương Phong muốn khóc, tổng số lần chiến đấu mười năm nay còn không bằng ba ngày này.

Biến thái! Quái thai! Thần kinh!

Càng khiến họ tan vỡ hơn là khúc nhạc ai oán mà Mầm Mầm đứng bên gõ trống.

"Ta biết như vậy là không thể, cũng biết tình yêu của nàng chỉ có vậy thôi, ta chỉ có thể không ngừng mơ mộng chạy trốn cùng nàng. . ."

Chúng ta cũng muốn trốn. . .

Đáng tiếc đối mặt với Đường Thiên như lang như hổ, không phải là như hổ điên, không ai dám nói không.

Ba người Tỉnh Hào rốt cuộc xuất quan, giải cứu bảy người, bọn họ sẽ xuất phát tới Bắc Đẩu.

Chỉ có ánh mắt không cam lòng lúc rời khỏi của Đường Thiên khiến trái tim ai nấy không hẹn rùng run rẩy. Khi Đường Thiên rời khỏi sân tập, mọi người không hẹn mà cùng co quắp ngồi bệt xuống đất.

"Làm sao đây?" Lương Phong như muốn khóc.

"Có chút tiền đồ được không? Chúng ta tốt xấu gì cũng là Thánh giả!" Đậu Dũng vẻ mặt khinh bỉ.

"Vậy lúc bệ hạ về ngươi phụ trách bồi luyện?" Hà Du Minh lập tức nói.

"Thánh giả cũng là người, người không so với dã thú!" Đậu Dũng trả lời như chém đinh chặt sắt.

"Tư Tư và A Mạn lần này sướng rồi, các nàng đi cùng, lúc về có thể tránh chuyện đấu luyện cùng. Nếu ta đoán không sai các nàng chắc chắn sẽ bế quan! Vẫn là làm nữ nhân sướng!" Hà Du Minh sắc mặt hâm mộ.

Mọi người cùng chuyển mắt sang phía Hà Du Minh.

Đậu Dũng nóng lòng muốn thử: "Biến thành nữ nhân dễ hơn thăng cấp thánh nhiều, để chúng ta giúp ngươi!"

Hà Du Minh thấy ánh mắt bất thiện của đám người, lập tức biến sác: "Này này này, ta mà biến thành nữ nhân sẽ bớt một người đấu luyện đấy."

Những người khác nghĩ vậy tâm tư nguội ngắt. Bảy người ứng phó Đường Thiên, bọn họ đã mệt mỏi muốn chết, nếu biến thành bốn người ứng phó Đường thần kinh…

Ý nghĩ này khiến đám người không rét mà run.

"Bế quan thì sao?" Lương Phong yếu ớt hỏi.

Không ai để ý tới hắn, Bạch Tư Tư và Đinh Mạn dùng cơ đó, bọn họ không dùng được.

Gió thổi qua cuốn lá cây, năm bóng người co quắp tiêu điều, trong đầu họ không hẹn cùng hiện lên giai điệu quen thuộc.

"Ta biết như vậy là không thể, cũng biết tình yêu của nàng chỉ có vậy thôi, ta chỉ có thể không ngừng mơ mộng chạy trốn cùng nàng. . ."

Như vậy thật không tốt. . .

Năm người cùng kêu rên sau đó nằm vật ra đất.

Đám người Đường Thiên tới của sao Bắc Đẩu, gã không mang theo đám Lương Phong là vì chòm Đại Hùng cần người trấn thủ. Về mặt khác đám người này chưa đủ quen thuộc, không đủ ăn ý. Mà gã, Tỉnh Hào, Hạc và Lăng Húc phối hợp ăn ý hơn nhiều. Về phần Bạch Tư Tư, nàng am hiểu âm luật, sẽ có tác dụng khi đối phó với thẻ hồn tướng. Ma Địch mạnh hơn Bạch Tư Tư nhưng dẫu sao cũng là hồn tướng, gặp phải một số nơi đặc thù dễ bị suy yếu. Còn Đinh Mạn là Y Thánh, tác dụng càng không cần nói.

"Vào thôi!"

Đường Thiên không nói hai lời, xông vào đầu tiên.

Đm còn chưa kịp gọi theo, bóng người Đường Thiên đã biến mất trong cửa sao. Hai giây sau trước cửa chỉ còn nàng và Bạch Tư Tư.

Hai người nhìn nhau, không nói được gì.

Các ngươi có thể phối hợp, có thể chú ý hơn một chút không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.