Chòm Kình Ngư gia nhập khiến tinh lực chòm Đại Hùng gia tăng rất nhiều, giờ tinh lực chòm Đại Hùng đã đạt tới mức kinh người 39%, con số này đã đạt tới đỉnh cao của Xích Đạo.
Nồng độ tinh lực mặc dù không thể lập tức mang tới lợi ích thực tế cho chòm Đại Hùng, thế nhưng về lâu về dài nó lại là căn cơ cho chòm sao. Tinh lực nồng đậm hơn co thể thu hút nhiều võ giả tới, rút ngắn thời gian tu luyện của võ giả bản địa.
Đây là lợi ích lâu dài, vì thế chòm Đại Hùng chiếm đoạt chòm Kình Ngư cũng không tạo nên bao nhiêu sóng gió, mọi người chỉ cười nhạo Cung Khánh tự nuốt quả đắng của mình năm xưa.
Thế nhưng với chòm Đại Hùng, nồng độ tinh lực cao tới mức chưa từng có lại nhanh chóng ổn định lòng người. Thậm chí nhiều võ giả hy vọng tiếp tục khai mở ranh giới, khi nồng độ tinh lực đạt tới cấp Hoàng Đạo tức là 50% trở lên, khi đó có thể thành lập Bảo Thành.
Cái gọi là Bảo Thành là ý chỉ thành thị có bí bảo thủ hộ, thành thị như vậy bất luận nồng độ tinh lực hay khả năng phòng ngự đều gia tăng rất nhiều.
Mười Hai Cung Hoàng Đạo có thể gặp nguy mà bất động liên quan mật thiết tới Bảo Thành. Thánh Bảo khống chế toàn bộ tinh lực chòm sao, nhưng trên thực tế Thánh Bảo mỗi chòm sao đều là một hệ thống khổng lồ. Mà Bảo Thành lại lợi dụng điểm này. Thánh Bảo là then chốt trung tâm của tinh lực, bí bảo hoàng kim là tiết điểm quan trọng chỉ đứng sau Thánh Bảo, còn tới bí bảo cấp bạc là từng tiết điểm cấp trung, bí bảo cấp đồng là chi nhánh.
Thành lập Bảo Thành có thể sử dụng tinh lực trình độ tốt nhất, hơn nữa một khi bị tấn công, Bảo Thành không chỉ sử dung tinh lực xung quanh mà còn có thể thông qua võng tinh lực khổng lồ thu được trợ giúp nhất định.
Đây cũng là lý do vì sao Mười Hai Cung Hoàng Đạo mạnh hơn Xích Đạo Thập Điện nhiều như vậy.
Đương nhiên, giới cao tầng chòm Đại Hùng vẫn rất tỉnh táo, thu được nhiều thành quả thắng lợi như vậy còn cần nhiều thời gian mới tiêu hóa hết được. Nếu tiêu hóa không nổi, lưu lại mầm họa sẽ rất phiền phức. Cũng may bất kể Long Thủ Tĩnh hay Tỳ Ba đều là người kiên trì cẩn thận, dưới sự sắp xếp của bọn họ, chòm Đại Hùng không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Khi Đường Thiên trở lại chòm Đại Hùng, bên người mang theo một đứa trẻ bảy tuổi, nó là cháu của Lâm trưởng lão, A Thảo. Lâm trưởng lão cực kỳ yêu thương A Thảo, từ nhỏ A Thảo đã tỏ ra rất có thiên phú, Lâm trưởng lão bèn bảo nó tới chỗ Đường Thiên học tập.
Lâm trưởng lão thấy rõ, lần này Lâm gia đã lập đại công cho chòm Đại Hùng, thế nhưng cũng hoàn toàn đắc tội với đám người Cung Khánh.
Lão được Đường Thiên chỉ định làm thành chủ thành Bình An, nhưng lão cũng tự biết mình, bất kể thực lực hay địa vị của lão tại Hắc Hồn đều chỉ bé nhỏ không đáng kể, đây là Đường Thiên nhớ ơn xưa báo đáp. Với Lâm gia, đây cũng là kỳ ngộ rất lớn.
Bên người Đường Thiên tập trung một vài danh sư Thánh giả, A Thảo đi theo Đường Thiên, có thể học tập được nhiều kiến thức hơn ở lại Lâm gia.
Kiếm Bình An có nơi tốt cho nó, gặp lại Lâm trưởng lão năm xưa, còn dẫn cháu lão về, Đường Thiên cảm thấy rất hài lòng.
Có điều, thời gian gấp rút, giải quyết xong chuyện chòm Kình Ngư rồi, vậy thăm dò Binh đoàn.
Trong lòng gã vô cùng gấp gáp.
"Cảm giác thật kỳ lạ." Tỉnh Hào vận động tứ chi, cảm giác trên người thật xa lạ. Trước nay hắn vốn không phải kiếm khách thiên về sức mạnh, ngoại trừ kẻ điên như Diệp Triều Ca, rất ít kiếm khách thiên về sức mạnh.
Hắn cảm thụ sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có trong cơ thể, kiếm trên tay hắn nhẹ bẫng như không. Hắn thử điểm nhẹ một tiếng, đâm ra một kiếm, xoẹt, ánh kiếm như điện.
Thật nhanh!
Không dùng bất cứ chân lực nào, chỉ tiện tay đâm một kiếm, tốc độ còn nhanh hơn trước đây nhiều. Thế nhưng Tỉnh Hào nhíu mày, kiếm pháp của hắn chú trọng chính xác và khống chế, chiêu kiếm này tuy tốc độ cực nhanh nhưng hắn không khống chế được.
Viu viu viu, hắn nhanh chóng chìm vào tu luyện, hắn cần thời gian để quen thuộc hơn với thân thể hoàn toàn mới này.
Hắn tập trung tới quên mình.
Dần dần, thanh kiếm của hắn sáng lên ánh sáng ờ nhạt, ánh sáng rất nhù hòa, không hề chói mắt. Sau khi loại trừ năng lượng, thân thể hắn không chút chân lực, ánh kiếm nhàn nhạt này là tinh lực do bản thân thanh kiếm của hắn hấp thu.
Ánh kiếm thẳng tắp như dùng thước vẽ.
Cánh kiếm càng lúc càng mịn, tới cuối cùng trên không trung chỉ lưu lại một vệt sáng bạc nhỏ như sợi tóc. Ánh kiếm thẳng tắp như sợi tóc kéo dài giữa không trung, mãi không tiêu tán.
Ánh kiếm càng lúc càng nhiều, đan xen ngang dọc, không gian trước mặt hắn như bị chém thành từng đường ngang nét dọc.
Võ hồn Tỉnh Hào theo ánh kiếm biến đổi cũng không ngừng biến hóa.
Những người chứng kiến không khỏi lộ vẻ rung động, võ hồn Tỉnh Hào đang không ngừng co rút lại.
Một tâm ý sắc bén dâng trào từ thân thể Tỉnh Hào.
"Đây là… Kiếm Hồn!" Hà Du Minh lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
"Kiếm Hồn!" Các Thánh giả khác đầu tiên sửng sốt, sau đó đều biến sắc.
Kiếm Hồn là một loại hồn vực cực đoan hiếm thấy, vì hồn vực này chính là kiếm! Võ hồn hóa kiếm chính là Kiếm Hồn. Một khi hình thành Kiếm Hồn nghĩa là võ giả đã bắt đầu chạm tới bản chất của kiếm. Chỉ có kiếm khách thuần túy nhất mới có thể hình thành Kiếm Hồn. Kiếm Hồn là mục tiêu đứng đầu, là hồn vực mà tất cả các kiếm khách ao ước.
Ngoài kiếm ra không còn gì khác!
Tỉnh Hào lại đang thai nghén Kiếm Hồn, sao không khiến người ta sợ hãi?
Trong lịch sử, số kiếm khách có thể dưỡng ra Kiếm Hồn có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng mỗi vị đều là đỉnh cao của thời đại đó, đều là Kiếm Thánh hùng mạnh sau mấy đời vẫn khiến người ta sợ hãi.
Hà Du Minh là người chấn động nhất, hắn là kiếm khách, không ai ở đâu hiểu rõ hơn hắn chuyện hình thành Kiếm Hồn khó khăn tới mức nào.
Tỉnh Hào mở mắt, con mắt hắn giản dị tự nhiên nhưng không ai dám khinh thường. Từ khi thai nghén Kiếm Hồn, nghĩa là chỉ cần hắn không chết, chắc chắn hắn sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất thế giới này.
Trong lòng Tỉnh Hào mừng rỡ không thôi, hắn cũng không ngờ loại trừ năng lượng lại khiến hắn tu luyện ra Kiếm Hồn. Không có chân lực đương nhiên khiến hắn rất không quen, thế nhưng cũng khiến hắn không bị ràng buộc nữa, không bị những giáo điều cứng nhắc cho nên mới khiến hắn bình tĩnh lại, suy nghĩ về bản chất của kiếm.
"Chúng mừng Tỉnh huynh!" Bạch Tư Tư tiến tới chúc mừng đầu tiên, những người khác cũng dồn dập chúc mừng, Kiếm Thánh tu luyện Kiếm Hồn, có tôn trọng hơn nữa cũng không phải là nhiều.
Tỉnh Hào mỉm cười: "Đa tạ đa tạ!"
"Thế nào là Kiếm Hồn?" Hà Du Minh đột nhiên hỏi.
Những người khác hơi đổi sắc, câu nỏi này của Hà Du Minh rõ ràng phạm kỵ, người khác lĩnh ngộ há có thể tùy ý dò hỏi?
Tỉnh Hào chăm chú nhìn Hà Du Minh, hắn thấy vẻ cuồng nhiệt trong mắt Hà Du Minh, sự cuồng nhiệt đối với kiếm, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh không lay động, nhẹ giọng nói: "Năng lượng không phải kiếm, kiếm chính là kiếm."
Lời của Tỉnh Hào rất cạn nhưng các Thánh giả không khỏi lộ vẻ suy tư.
Đột nhiên hai hướng khác truyền tới hai luồng khí tức hoàn toàn bất đồng, mọi người không khỏi giật mình.
Không trung trên phòng của Hạc, hạc đen bay quanh không tiêu tán, tiếng hạc kêu trong trẻo xa gần đều nghe rõ, mây mù bao phủ, thần bí đạm bạc, mang theo vẻ cổ xưa thần bí của phương đông.
Vị trí căn phòng của Lăng Húc lại là một cột sáng ép thẳng lên trời, ánh sao vờn quanh, sặc sỡ rực rỡ, trong tiếng chuông gió, chiến ca lay động: "Thương bạc như tuyết, tựa mây vô trần. Chuông gió sừng dê, theo gió vang xa. Theo sau bóng ta, thương thẳng không cúi. Trái tim chính chực, bảo vệ sao ta. Trước chòm Bạc Dương, thương quan thiên hạ..."
Mọi người ngây ngốc!
Cấp thánh!
Hai người này cũng lên cấp thảnh ồi!
Không thể nào!
Không thể nào!
Thánh giả chẳng lẽ thành rau cải trắng giữa đường? Chỉ trong một ngày, tại cùng một nơi, ba võ giả đồng thời phong thánh! Hơn nữa những Thánh giả ở đây đều là người biết hàng, hồn vực của Hạc ra sao, bọn họ không thấy được, nhưng chỉ riêng khí tức đã tuyệt đối không phải hồn vực phổ thông rồi.
Mà hồn vực của Lăng Húc không ai không biết. Truyền thừa chính thống nhất của chòm Bạch Dương, Bạch Dương Tinh Thần Thương!
Trước đó, những gì liên quan tới thương pháp của Lăng Húc đều chỉ là lời đồn, thế nhưng lúc này mọi người đều khẳng định, Lăng Húc tu luyện Bạch Dương Tinh Thần Thương!
Bọn họ càng thấy rõ, vừa rồi chòm Bạch Dương trên đỉnh đầu có cảm ứng, đột nhiên sáng lên, chắc chắn lúc này chòm Bạch Dương đã thu được tin.
Có người tâm tư nhạy bén còn nghĩ tới phản ứng của chòm Bạch Dương sẽ ra sao? Đưa người tới đánh giết? Đường thần kinh đâu phải dễ chọc, hơn nữa chòm Đại Hùng hiện tại càng khó trêu vào. Hơn nữa chòm Bạch Dương đã xuống dốc mấy trăm năm, Hắc Vũ Kỵ đã nát từ trong gốc rễ ra rồi, biết bao người hoài niệm phong thái của Ngân Sương Kỵ đây? Chuyện này thú vị rồi!
"A a a! Các ngươi đều lên cấp thánh rồi!" Đường Thiên xuất hiện như làn gió, sắc mặt vui mừng, không ngờ mới tới đã gặp tin tốt như vậy.
"Bệ hạ chuyến này thuận lợi chứ?" Đinh Mạn cướp lời mở miệng trước, cười dài nói.
Các Thánh giả khác lúc này mới phản ứng lại, thầm nghĩ trong lòng, bị nữ nhân này cướp trước mất rồi. Tỉnh Hào, Hạc và Lăng Húc phong thánh, thực lực chòm Đại Hùng tăng vọt, huống hồ hồn vực của cả ba người đều rất bất phàm.
Nếu nói trước đó mọi người còn tự tin vào thân phận Thánh giả, giờ không ai dám bày tư thái này ra. Bọn họ tuy cũng là Thánh giả nhưng Thánh giả cũng có phân chia cao thấp. Tuy hiện tại thực lực bọn họ cao hơn ba người, thế nhưng họ đã không có không gian tiến bộ, còn ba người Tỉnh Hào lại có khả năng vô hạn.
Mười năm sau, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của ba người này, thậm chí có thể không cần mười năm.
"Ha ha ha, gặp được một người quen, rất thuận lợi." Đường Thiên không chút xấu hổ về tình cảnh bối rối lúc trước, ngược lại cực kỳ đắc ý.
Hạc và Lăng Húc cần một thời gian nữa mới ra được, còn Tỉnh Hào cũng cần ổn định lại cảnh giới, Đường Thiên bèn đi chuẩn bị.
Gã dự định sau khi Hạc và Lăng Húc vừa xuất quan, lập tức tới thăm dò Bắc Đẩu.
Thời gian cấp bách, gã không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào.
"Mầm Mầm! Tiểu Nhị!"
Còn chưa vào sân, Đường Thiên đã hô lớn, lần này tới Bắc Đẩu, gã định mang cả hai tên nhóc này đi.
Uy lực Thôn Quang Thiết Quyền của Mầm Mầm rất bất phàm, nhóc này lại gian như tặc. Tiểu Nhị không trong người, Đường Thiên phát hiện trực giác của mình giảm sút rất nhiều. Ai biết tới Bắc Đẩu sẽ gặp chuyện gì, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Quan trọng hơn hết là Đường Thiên không muốn lãng phí thời gian, bị thương cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu trễ nải thời gian ước định cùng Thiên Huệ, gã ngàn vạn lần không muốn.
Khi gã xông vào sân, thấy Tiểu Nhị, lập tức há hốc mồm.
Tiểu Nhị lơ lửng trên không trung, thân mặc một bộ áo màu xanh tinh xảo, đi đôi giày vải màu đen, lại thêm gương mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, thân thể cao không tới mười centimet, đáng yêu tới khó tả.
Thế nhưng ánh mắt Đường Thiên lại bị một cái ô che kín ánh sao thu hút.
Đó là… Đại, Đại Hùng Tinh Thần Tán!