Chiến Thần Bất Bại

Chương 474: Chương 474: Xây thành Bình An




"Lục Phân Nhãn là bí bảo cấp bạc của chòm Lục Phân Nghi, tác dụng cụ thể không rõ, tên của nó đã từng xuất hiện thế nhưng cũng nhanh chóng biến mất, chúng ta cần tiếp tục điều tra. Vị trí mắt tinh lực của chòm Kình Ngư là tại Lâm gia chòm Kình Ngư." Đinh Đang đưa mắt nhìn mọi người, những người khác đều rất bình tĩnh, chỉ có Đường Thiên và Binh giống nhau tới kỳ lạ, mặt quặm lại, toàn thân nồng nặc sát ý.

Hai người này sao vậy?

Đinh Đang nói thầm trong lòng, Đường Thiên như vậy nàng không lấy làm lạ, Đường thần kinh lúc bình thường lúc lên cơn, ngươi căn bản không rõ gã sẽ thay đổi thế nào.

Gã mặt phẳng tuy hơi hèn mọn một chút nhưng rất hiếm khi thấy hắn đằng đằng sát khí như vậy.

Ai trêu chọc vào hai người bọn họ? Hay hai gã cãi nhau? Không đúng, hai gã này nếu có mâu thuẫn sẽ trực tiếp động thủ, chiến tranh lạnh không phải phong cách của họ. . .

"Hừ, Lục Phân Nhãn chắc chắn ở chòm Lục Phân Nghi, chúng ta trực tiếp đánh hạ chòm Lục Phân Nghi xuống là xong." Đường Thiên nghiêm mặt, vừa mở miệng là một lời đằng đằng sát khí, tất cả mọi người hít một hơi lạnh.

Đặc biệt là Sầm Ngữ nghe vậy kinh hồn bạt vía, giời đất ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại muốn đánh chòm Lục Phân Nghi?

Sầm Ngữ là võ sư vương bài của chòm Lục Phân Nghi, võ sư là người chuyên môn chỉ điểm các võ giả khác tu luyện, bọn họ tương tự như các giáo viên trong học viện, thế nhưng đại đa số tự thành lập võ tràng để truyền thụ đệ tử. Chòm Lục Phân Nghi đầy những võ tràng tu luyện to to nhỏ nhỏ như vậy, những võ tràng tu luyện này trình độ bất đồng, có cao có thấp, Sầm Ngữ khá nổi danh tại chòm Lục Phân Nghi. Lần này là do bằng hữu mời tới, hơn nữa hắn cảm thấy thời thế loạn lạc hỗn loạn, muốn tìm chỗ dựa, hắn sống đã khá lâu tại chòm Lục Phân Nghi.

"Muốn đánh hạ chòm Lục Phân Nghi đơn giản." Binh lạnh lùng nói: "Vấn đề là đánh hạ là tìm được sao?"

Sầm Ngữ càng nghe càng kinh hãi, nghĩ thầm, quả nhiên là cường hào, Lục Phân Nghi cho dù yếu cũng là một trong Xích Đạo Thập Điện, những người này há mồm ra là đánh hạ. Nghe ra hình như là một bí bảo? Còn là bí bảo cấp bạc?

Bí bảo hoàng kim thì còn đỡ, ít ra cũng miễn cưỡng nói xuôi được, bí bảo cấp bạc. . . Vì một bí bảo cáp bạc mà tấn công một chòm sao. . .

Thật không nói lý!

Khốn kiếp! Đúng là một đám khốn kiếp!

May là mình đã gia nhập với đám khốn kiếp này!

Mọi người nhìn Đường Thiên và Binh, lấy làm lạ vì biểu hiện của hai người, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Càng yên tĩnh, áp lực trong lòng Sầm Ngữ càng lớn, hắn cố nén nỗi sợ trong lòng, ho nhẹ một tiếng: "Bệ hạ và đại nhân vừa đề cập tới chòm Lục Phân Nghi và Lục Phân Nhãn. Thuộc hạ có chút ấn tượng về bí bảo Lục Phân Nhãn này, hình như đã từng nghe người ta nhắc đến, không bằng để thuộc hạ dò hỏi một chút?"

Xoạt, ánh mắt tụ tập trên người hắn.

Sầm Ngữ chỉ cảm thấy như có gai sau lưng, càng căng thẳng hơn, đặc biệt là ánh mắt Đường Thiên và Binh, ngưng đọng như thực chất.

Binh đột nhiên mỉm cười: "Thật tốt quá! Làm phiền Sầm tiên sinh rồi! Đinh Đang, ngươi đi giúp Sầm tiên sinh, chú ý công tác bảo mật."

"Rõ!" Đinh Đang trong lòng hiếu kỳ, Lục Phân Nhãn là gì mà khiến hai người thậm chí muốn tấn công chòm Lục Phân Nghi? Đầu óc Đường thần kinh vốn không bình thường thì không nói, nhưng Binh mặt phẳng là võ tướng lợi hại, tuyệt đối không làm bậy trong chuyện chiến tranh như vậy.

"Vậy chúng ta tới thăm Lâm gia một chuyến!" Đường Thiên làm nóng người, dáng vẻ vẫn đằng đằng sát khí.

"Bệ hạ, gọi Lâm gia tới đây hỏi là được!" Khăn Mặt đề nghị, ý của Khăn Mặt là giờ tốt xấu gì gã cũng là chủ nhân một chòm sao, phải có phong độ của một chút nhân chòm sao.

Đường Thiên vung tay: "Phiền phức lắm, chúng ta giết thẳng tới cửa! Đáp ứng thì dễ thôi! Không đáp ứng. . ."

Mọi người lại hít một hơi lạnh.

"Ngươi có đi không?" Đường Thiên quay sang hỏi Binh, gã đã hẹn Thiên Huệ ba tháng sau, thời gian quý giá, gã hận không thể lập tức giải quyết chuyện này.

Những người khác lại sửng sốt, Lâm gia tuy có chút thế lực tại chòm Kình Ngư, thế nhưng không cần hai đại sát thần cùng đến thăm.

"Đi!" Binh lạnh giọng nói: "Sao lại không đi?"

Tất cả mọi người cùng im lặng, đám người hai mặt nhìn nhau, Lâm gia làm cái gì vậy? Rốt cuộc Lâm gia làm gì hai vị đại nhân. . .

Chòm Kình Ngư, Lâm gia.

"A ha ha, không ngờ tới Lâm gia lại gặp Lâm trưởng lão, đã lâu không gặp, Lâm trưởng lão vẫn sáng láng phơi phới như vậy, Võ Hầu cùng tiểu công chúa có tốt không?"

Đường Thiên đằng đằng sát khí, vừa vào Lâm gia đã há hốc mồm, Lâm gia này hóa ra lại là Lâm trưởng lão mình từng gặp ở chỗ Võ Hầu. Năm đó Lâm trưởng lão đưa cho mình một tấm thẻ ngọc cùng một bí bảo.

Từ sau khi Đường Thiên làm chủ chòm Kình Ngư, Lâm trưởng lão vẫn suy tư về tương lai của Lâm gia. Leo lý thuyết, trước đây mọi người cũng có chút giao tiếp, thế nhưng tình nghĩa không sâu, Lâm trưởng lão cũng không nghĩ tới chuyện dựa vào ân tình ngày trước kiếm lợi lộc gì, chỉ muốn bảo vệ Lâm gia không bị thanh tẩy.

Có điều khiến hắn không ngờ là sau khi Đường Thiên lên làm chủ chòm Kình Ngư lại không tiến hành thanh tẩy. Lâm trưởng lão cũng chẳng suy nghĩ nhiều, giờ đang lúc thế thời loạn lạc, hắn chỉ ở nhà cố thủ hộ gia tộc mà thôi.

Rất nhiều trưởng lão ngoại vi của Hắc Hồn đều như vậy, thời loạn lạc mang theo nguy cơ diệt tộc, lúc này cũng có thể xảy ra chuyện. Nếu gia tộc có bọn họ trấn thủ sẽ an toàn hơn nhiều.

Lâm trưởng lão không ngờ Đường Thiên đột nhiên đằng đằng sát khí tới đây, đúng là có hơi giật mình, có điều khi hắn thấy Đường Thiên vẻ mặt ngượng ngùng, không khỏi mỉm cười.

Đường Thiên ảo não muốn đập đầu vào lan can, đúng rồi, khi Đinh Đang nói là Lâm gia, mình có nghĩ sao cũng không ngờ lại là Lâm trưởng lão.

Đường Thiên làm người thành thật, ai đối tốt với gã gã sẽ đối tốt với người đó. Lâm trưởng lão cảm giác hành động năm xưa của mình không có gì, thế nhưng Đường Thiên lại cực kỳ cảm kích. Chỉ có điều ngoài chuyện chiến đấu ra gã chẳng hiểu biết gì cả, tại chòm Kình Ngư cũng không gặp phiền toái gì, bởi thế căn bản không nhớ tới Lâm trưởing lão, thế nhưng ân tình của Lâm trưởng lão gã vẫn lưu trong lòng.

Đằng đằng sát khí lao thẳng tới nhà người ta như thế này thật quá thất lễ!

Binh cũng lộ vẻ chật vật, chuyện lúng túng thế này cứ để Đường thần kinh là được rồi. . .

Tất cả các võ giả trợn mắt há hốc mồm nhìn hai vị sát thần vẻ mặt lúng túng khốn quẫn.

Ông lão này rốt cuộc lai lịch ra sao. . .

Ngay cả con cháu Lâm gia cũng há hốc mồm, bóng dáng tộc lão bỗng trở nên thâm sâu khó lường. Hiện tại khắp chòm Kình Ngư đều loan truyền hung danh của Đường Thiên, hắn là Tam Đoàn Đồ hung danh hiển hách mà!

Lâm trưởng lão kinh nghiệm lão luyện, khẽ cười mộtt iếng: "Bệ hạ giá lâm tới hàn xá, rồng tới nhà tôm, mời vào!"

Đường Thiên cười ngây ngô bước theo phía sau.

Lâm trưởng lão là người từng trải, nhẹ nhàng hóa giải sự lúng túng của Đường Thiên, nhanh chóng hỏi dò được ý đồ của nhóm người Đường Thiên.

"Hóa ra bệ hạ vì mắt tinh lực." Lâm trưởng lão lập tức hiểu rõ ý đồ Đường Thiên, không phí lời, đứng dậy nói: "Bệ hạ mời theo ta."

Được Lâm trưởng lão dẫn dắt, đoàn người nhanh chóng tới một thung lũng.

Vừa vào thung lũng có thể cảm nhận được tinh lực nồng đậm hơn rất nhiều.

"Nồng độ tinh lực tại đây cao hơn phía ngoài khoảng 2%." Lâm trưởng lão gaiỉ thích: "Mắt tinh lực bìnht hường cũng không có tác dụng lớn, ngoại trừ tinh lực hơi đậm hơn phía ngoài ra, phạm vi lại rất nhỏ. Nếu không vì thế Lâm gia cũng không giữ được mắt tinh lực."

Đường Thiên và Binh nghe vậy gật đầu liên tục.

"Đây là mắt tinh lực." Đường Thiên chỉ vào một con suối nói.

Quả nhiên là mắt tinh lực!

Trực giác của Đường Thiên cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm nhận được điểm bất đồng của nguồn suối này. Tinh lực chòm sao có rất nhiều hình thái bất đồng,c ó chòm sao tinh lực như kinh mạch hay mạch máu, có chòm sao tinh lực lại như mây mù. Nhưng bất luận trạng thái nào cũng có những điểm tiết tinh lực đặc thù, đó là mắt tinh lực.

"Tốt quá rồi!" Đường Thiên hưng phấn vỗ tay.

Lâm trưởng lão liếc mắt nhìn Đường Thiên, nhắc nhở: "Nghe nói nếu dùng mắt tinh lực định lại Thánh Bảo cần bí bảo càng cao cấp càng tốt."

Tại chòm Kình Ngư, Lâm gia căn cơ thâm hậu, hắn biết lúc đi Cung Khánh đem theo cả Thánh Bảo lẫn vài món bí bảo hoàng kim của chòm Kình Ngư đi. Cung Khánh đã sớm đề phòng chuyện định lại Thánh Bảo này.

Bí bảo bí bảo không đủ đề định lại Thánh bảo.

"Có cao cấp hay không ta không biết, nhưng ta biết nó chắc chắn làm được!" Đường Thiên đầy tự tin, trên tay nhiều thêm một thanh kiếm.

Lâm trưởng lão ngạc nhiên: "Là Kiếm Bình An?"

Đường Thiên ngạc nhiên: "Lâm trưởng lão thật tinh tường!"

"Ân oán giữa bệ hạ và Cung Khánh ai ai cũng biết mà." Lâm trưởng lão cười ha hả, trong lòng lại khẽ thở dài.

Cung Khánh tính ngàn vạn chuyện, lại không ngờ tới kiếm Bình An trên tay Đường Thiên.

Kiếm Bình An là ám bảo chòm Kình Ngư, vốn bị Thánh Bảo nguyên bản bài xích, thế nhưng giờ Thánh Bảo không còn, kiếm Bình An ngược lại sẽ không bị tinh lực chòm Kình Ngư bài xích. Hơn nữa kiếm Bình An tuy không phải bí bảo hoàng kim hay Thánh Bảo, nhưng ám bảo ngôi sao lại khiến nó có tư cách định lại Thánh Bảo.

Đúng là thiên định.

Cung Khánh chắc cũng không ngờ tới, nhân mà hắn gieo năm đó lại kết ra quả như vậy.

"Ta biết ngươi sẽ làm được!" Đường Thiên lớn tiếng nói với kiếm Bình An trong tay, cứ như trước mặt là đồng bọn của gã, gã đang động viên đối phương.

Lâm trưởng lão vẻ mặt thay đổi.

Đường Thiên không hề do dự, ném kiếm BÌnh An vào mắt tinh lực.

Kiếm Bình An nháy mắt đã biến mất.

Đường Thiên mở to hai mắt, gương mặt mừng rỡ, gã có thể cảm nhận được kiếm Bình An đang theo tinh lực đi sâu vào chòm sao.

Lâm trưởng lão thấy Đường Thiên không định đi khỏi cùng ngồi cùng ở bên, có điều lão biết chuyện định lại Thánh Bảo này cần thời gian rất dài.

Khoảng một canh giờ sau, Đường Thiên vẫn không định đi khỏi.

Đột nhiên, sắc mặt Đường Thiên lộ vẻ vui mừng.

Một lúc sau, Lâm trưởng lão mở choàng mắt, không nhịn được ồ lên một tiếng. Sâu dưới nền đất truyền tới chấn động khe khẽ, như có nước đang chảy lên, chấn động nhanh chóng trở nên mãnh liệt.

Rầm rầm!

Dưới nền đất như có ngàn vạn con ngựa đang lao thẳng tới. Lâm trưởng lão biến sắc, lão gần như đứng không vững.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bay lên trười, trong tầm nhìn, mặt đất nổi gợn sóng, mọi người không khỏi ngơ ngác.

Một cột sáng chói mắt xộc thẳng từ nền đất lên, cao tới trăm trượng, như ngọn suối phun trào, hìnht hành một mảnh ánh sáng khổng lồ, tinh lực nồng đậm không ngừng tích lũy.

Đường Thiên như nhìn thấy một con cá voi lớn đang chậm rãi bơi dưới lòng đất, cột sáng vừa rồi là do con cá voi phun ra.

Đường Thiên trong lòng kích động, lớn tiếng hô: "Ta biết ngươi sẽ làm được mà! Chắc chắn nàng sẽ rất tự hài vì ngươi."

Con mắt cá voi bỗng nhỏ lệ.

Đường Thiên trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên chỉ vào màn sáng, hô lớn với bốn phương.

"Xây thành tại đây, tên là thành Bình An."

Một ánh hào quang bay tới chân trời, bay về phía chòm Đại Hùng, chòm Kình Ngư biểu đạt thần phục.

Trên bầu trời sao, chòm Đại Hùng và chòm Kình Ngư hòa hợp làm một, rọi sáng màn trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.