"Tướng quân chắc sắp xong rồi chứ." Giọng điệu Tiểu Nhiên không dám chắc.
"Đã năm tiếng rồi, chắc gần đủ rồi chứ." A Tín lầm bầm: "Nếu tướng quân vẫn chưa chịu ngừng vậy phải dạy dỗ nàng một phen, thân là võ tướng há có thể đắm chìm trong nhi nữ tình trường như vậy…"
Lời của hắn ngưng bặt, Tiểu Nhiên dùng một tay nhấc bổng hắn lên.
"Này này này, ả bạo lực kia, thả ta ra…"
Tiểu Nhiên thản nhiên: "Tướng quân cần ngươi dạy dỗ à? Ta thay tướng quân dạy dỗ ngươi!"
"Mù quáng! Ngươi quá mù quáng!" A Tín đau đớn kêu la: "Quả nhiên nữ nhân ngực to không não…"
"Ta mù quáng đấy thì sao?" Tiểu Nhiên sắc mặt lạnh lùng: "Ngực to không não… , chắc ngươi đã sớm muốn nói câu này!"
A Tín thầm nghĩ không ổn, sắc mặt không đổi nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng: "Đây là lời khen, là lời khen mà! Ngực to là lời khen đó, còn về ngốc nghếch, với người khác có lẽ còn là vấn đề, với ngươi rõ là lời ca ngợi mà, ngươi là bản khắc họa chân thật nhất về chiến đấu bằng bản năng, chẳng lẽ lúc đánh nhau với người khác ngươi còn định động não?"
"Lúc chiến đấu còn động não, làm sao kịp?" Tiểu Nhiên sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
"Đúng vậy, đúng vậy, thiếu nữ ham mê chiến đấu đều vậy, bản năng, võ giả cao cấp một chút đều chú trọng bản năng!" A Tín phụ họa liên hồi: "Mang ưu thế đó mà vẫn có ngực to, thiếu nữ, nàng thật quá hoàn mỹ!"
"Tướng quân mới hoàn mỹ!" Tiểu Nhiên khinh thường nói: "Ngực to có gì tốt? To quá vô dụng, ảnh hưởng tới chiến đấu."
"Ai da, ngươi bị đám dã man Xà Phu làm nhận thức vặn vẹo rồi, ngực to rất tốt…" A Tín liên lục gào thét lừa gạt, mãi mới tránh được một kiếp.
Khi hai người trở lại cánh cửa đồng thau đã thấy Thượng Quan Thiên Huệ ngồi ngay ngắn tại đó, đang chờ bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.
Tướng quân dường như đã thay đổi…
Hai người đều là kẻ giết từ trong núi đao biển máu ra, đặc biệt mẫn cảm với một số thứ. Thượng Quan Thiên Huệ tuy vẫn ngồi ngay ngắn bình thản, không khác chi lúc thường, thế nhưng toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo lẫm liệt hơn xa trước đây.
Trở nên mạnh mẽ…
Trong lòng A Tín khiếp sợ không thôi, Thượng Quan Thiên Huệ là thiên tài xuất sắc nhất mà hắn từng gặp, có thể thấy nàng chưa từng được học tập bài bản về võ tướng, nàng như sinh ra đã biến làm sao chiến đấu.
Lần đầu tiên A Tín gặp Thượng Quan Thiên Huệ, tuy binh lực trong tay hắn chỉ bằng một phần năm đối phương nhưng thiếu chút nữa cũng lật bàn được. Khi đó ấn tượng của hắn về Thượng Quan Thiên Huệ chỉ là một võ tướng loại khá.
Thế nhưng những trận chiến sau đó, hắn tận mắt chứng kiến Thượng Quan Thiên Huệ không ngừng học tập từ trong chiến đấu, không ngừng trở nên mạnh mẽ, cho dù chiến trận có càng thêm kịch liệt nàng vẫn giữ được tỉnh táo. Chiến trường cổ với vô số chiến hồn du đãng này trở thành nơi học tập tốtnhất cho nàng.
Mới trước đây, A Tín đã cho rằng ngoại trừ kinh nghiệm hơi thiếu thốn, tất cả các mặt khác Thượng Quan Thiên Huệ đã không thua gì mình.
Thế nhưng lúc này…
Toàn thân Thượng Quan Thiên Huệ tỏa ra khí thế lẫm liệt lại khiến hắn cảm giác nàng đã lột xác! Thượng Quan Thiên Huệ trước đây tuy sắc bén bình tĩnh mà không thiếu vẻ nhẵn nhụi, thế nhưng theo A Tín vẫn thiếu vẻ thô bạo độc nhất của võ tướng, sự thô bạo đó bắt nguồn từ sự tự tin vào sức mạnh cường đại của bản thân mình, tự tin tới cố chấp, là khởi nguồn cho quyết tâm thắng lợi quét ngang tất cả của võ tướng.
Giờ Thượng Quan Thiên Huệ đang tỏa ra khí tức thô bạo như vậy.
Con mắt nàng thâm thúy âm trầm tới mức khiến người ta khiếp đảm, nàng ngồi ngay ngắn tại đó, như một thanh bảo kiếm tuyệt thế vừa rời vỏ, sắc bén chấn nhiếp tứ phương.
Không ai ngăn được nàng!
Nữ nhân này quả thật cường đại tới mức kinh khủng…
A Tín còn chưa khôi phục lại từ cơn khiếp sợ, đã nghe Thượng Quan Thiên Huệ bình thản nói.
"Dùng cửa sao đồng thau làm trung tâm, bố trí phòng ngự đẳng cấp cao nhất. Lưu lại một nửa số người đóng giữ, những người khác chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ loại trừ Hồng Cốc."
Giọng nói của nàng bình thản nhưng kiên quyết không thể nghi ngờ.
A Tín bỗng ngẩng đầu, gương mặt hoảng sợ.
Hồng Cốc!
Đường Thiên rời khỏi doanh trại 07, toàn thân như hít thuốc lắc, mặt quặm lại, đằng đằng sát khí. Trong lồng ngực gã phảng phất như có một ngọn lửa rực cháy, một ngọn lửa mạnh mẽ chưa từng thấy, như muốn đốt gã thành tro tàn.
Mình đã hứa với Thiên Huệ rồi!
Gã gọi Đinh Đang tới, bảo nàng điều tra chuyện Lục Phân Nhãn cùng mắt tinh lực của chòm Kình Ngư.Còn gã lo láng phóng về phía chú già Binh.
Binh gần đây chú tâm vào kế hoạch Bắc Đẩu, mặc dù hiểu biết của hắn về phương diện võ kỹ không sâu thế nhưng hắn biết đó là điều một binh đoàn cần nhất. Hắn thường đưa ra những ý kiến cực kỳ đúng trọng tâm, bất luận chuyên gia huyết mạch hay những võ giả am hiểu lý luận đều bội phục Binh.
Trong phòng thí nghiệm, ba cơn lốc kiếm loại nhỏ đang không ngừng xoay tròn, tiếng ánh kiếm rít lên không ngừng, vang vọng khắp căn phòng.
Mọi người đều nghiêm túc quan sát và ghi chép.
Ba cơn bão kiếm loại nhỏ này là sản phẩm sau khi thay đổi của họ, cường độ của nó chỉ khoảng một nửa Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, bọn họ có rất nhiều phát hiện, ví dụ như trong tất cả các loại năng lượng, ánh kiếm hiệu quả nhất trong việc loại trừ năng lượng, lại tỷ như tố chất thân thể sau khi loại trừ năng lượng liên quan mật thiết tới cấp bậc chân lực trước khi loại trừ năng lượng. Trình độ chân lực càng cao, hiệu quả loại trừ năng lượng càng tốt, tố chất thân thể võ giả sau khi loại trừ năng lượng càng thêm kinh người.
Nhắm vào tình huống này, Binh đã sửa lại môn học của binh đoàn, gần như tám phần mười thời gian tập trung vào việc tu luyện chân lực. Hơn nữa tâm pháp lựa chọn cũng cực kỳ cực đoan, tên là Huyết Luyện Pháp, đây là công pháp lưu phái cổ do truyền nhân Giang Tĩnh cống hiến. Huyết Luyện PHáp là một công pháp nóng lòng cầu thành, khác với những công pháp khác vận chuyển chân lực trong kinh mạch, nguyên lý của Huyết Luyện Pháp là cưỡng ép dung nhập chân lực vào huyết dịch, thông qua huyết dịch vận chuyển mà đạt tới hiệu quả toàn thân năng lượng hóa. Nó còn một ưu điểm là không có cửa ải gì, quá trình năng lượng hóa của nó cực kỳ vững vàng.
Hiệu quả của Huyết Luyện Pháp cực nhanh, không có cửa ải, thế nhưng hiếm có người biết đương nhiên là do có tai hại. Một là khi vận chuyển thân thể đau buốt như đao cắt, một cái khác là vì chân lực không được tinh luyện nên cực kỳ hỗn tạp, sẽ tạo thành nhiều thương tổn ngầm cho thân thể.
Binh dám to gan sử dụng tâm pháp cực đoan này là do một phát hiện trong thí nghiệm của họ, khi loại trừ năng lượng, mọi thương tổn ngầm cũng sẽ bị tiêu trừ.
Ngay Y Thánh Đinh Mạn cũng tấm tắc lấy làm lạ, định dung nhập nó vào y võ kỹ cua rmình.
Võ giả Sài Lang hoàn thành loại trừ năng lượng hóa đầu tiên, chân lực đều đạt tới cấp tám, sau khi loại trừ năng lượng, tố chất thân thể của họ đã đạt tới cấp bậc của võ giả hoàng kim.
Hơn nữa, đám người Binh phát hiện thể chất không năng lượng tuy không có các loại uy năng thần kỳ như huyết mạch nhưng cũng có điểm đặc biệt. Đó là thể chất không năng lượng có khả năng bài xích tự nhiên đối với chân lực. Vì thế sau khi chân lực tiến vào thể chất không năng lượng, thương tổn tạo thành giảm mạnh.
Thấy vậy Binh mừng như điên, hắn biết có tính chất này, thể chất không năng lượng sẽ trở thành một hệ phái khác không kém hơn huyết mạch!
Khả năng sinh tồn của võ giả thân thể không năng lượng trên chiến trường sẽ gia tăng rất lớn.
Hơn nữa so với những huyết mạch quý hiếm kia, giá loại trừ năng lượng rất rẻ, phổ biến hơn nhiều.
Ngẫm lại, sáu trăm ngàn người Sài Lang dùng Huyết Luyện Pháp, có thể có một phần mười tu luyện chân lực tới cấp tám, vậy cũng là sáu mươi ngàn người! Đại quân sáu mươi ngàn võ giả hoàng kim, có muốn quét ngang Thiên Lộ, đồ diệt chòm sao cũng không vấn đề!
Ba người Tỉnh Hào đang tiến hành vòng tôi luyện thứ hai, bọn họ đã hoàn thành xong việc loại trừ năng lượng, giờ đang rèn luyện võ hồn. Bão lốc kiếm sau khi thay đổi không còn hiệu quả xuất sắc như Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp trước đây nhưng vẫn có thể rèn luyện võ hồn, hơn nữa hơn ở chỗ an toàn, mức độ đau đớn giảm mạnh.
So với những phương pháp rèn luyện võ hồn khác, hiệu quả của nó xuất sắc hơn nhiều.
"Chú già chú già!"
Đường Thiên gào lên xé cổ, cách rất xa cũng nghe rõ ràng, Binh dặn những người khác vài câu rồi ung dung bước ra.
"Nhặt được tiền à?" Binh tiêu sái nhả một ngụm khói, bộ dáng như đại ca băng đảng.
"Ta tìm thấy Thiên Huệ rồi! Ha ha! Ta tìm thấy Thiên Huệ rồi!" Đường Thiên vẻ mặt vui mừng kích động như điên.
Binh ngây ngẩn, sắc mặt kinh ngạc: "Ngươi tìm đâu ra đấy?"
"Không phải!" Đường Thiên vỗ đầu: "Không phải ta tìm thấy nàng, là ta liên lạc với nàng."
"Không phải ngươi nằm mơ đấy chứ?" Binh giả bộ muốn sờ sờ xem đầu Đường Thiên có nóng không.
"Thật đấy!" Đường Thiên trừng mắt: "Khi ở doanh trại 07, cái cửa sao đồng thau kia!"
Binh chuẩn bị đưa điếu thuốc lên miệng bỗng dừng lại, đương nhiên hắn biết cửa sao đồng thau có thể liên lạc, vẻ mặt hắn nghiêm nghị: "Nàng đang ở đâu?"
"Chiến trường cổ, địa điểm quyết chiến cuối cùng của tam đại binh đoàn." Đường Thiên gãi đầu như muốn nhớ lại: "Đúng rồi, Thiên Huệ nói nàng tìm thấy một hồn tướng của binh đoàn Nam Thập Tự, tên là A Tín!"
Điếu thuốc trên ngón tay Binh rơi xuống đất.
Hắn như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, vô số hình ảnh trắng xám như ngọn đèn lướt qua đầu hắn, khiến hắn bất giác run rẩy.
Gương mặt nhuốm khói thuốc bỗng trở nên rõ ràng.
"Ai da, đúng là thiếu chút nữa thì để bọn chúng thành công rồi!"
Một bộ giáp máy chìm phân nửa dưới bùn đất mở ra, một bóng người gầy gò nhảy khỏi bộ giáp, miệng lẩm bẩm.
Thiếu niên mở cửa giáp máy, thở hổn hển, gã mệt tới mức ngón tay không muốn nhếch lên, trong không khí vẫn đầy mùi khói.
"Tình hình thật không ổn." A Tín nhảy lên đỉnh một bộ giáp máy nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm.
Thiếu niên giãy dụa dốc sức đứng dậy, vừa nghe A Tín nói câu này không khỏi ngẩng đầu lên: "A Tín, chúng ta có thể thắng không?"
"Đương nhiên rồi!" A Tín vẻ mặt đương nhiên, hắn quay sang nhìn Binh trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tiểu quỷ!"
"Hả?" Thiếu niên ngẩng đầu lên đáp.
"Có lẽ có cách." A Tín lẩm bẩm: "Ngươi tới Biển Lưu Vong tìm một thứ, không khéo có thể chuyển bại thành thắng!"
"Thứ gì?" Thiếu niên phấn chấn hẳn lên.
"Ta cũng không biết, chỉ nghe đoàn trưởng nhắc tới." A Tín nói tiếp: "Trông cậy vào ngươi đấy, tiểu quỷ!"
"Có thật không?" Thiếu niên nhìn chằm chằm vào A Tín, muốn nhìn rõ ra A Tín có phải đang lừa mình không. Trước giờ A Tín luôn lừa nó.
A Tín sắc mặt thản nhiên: "Không dám chắc, có thể thôi, ngược lại chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác đúng không, hay có thể chừa chút hy vọng cho sau này."
Đúng vậy, đã không còn cách nào khác. . .
"A Tín, ngươi nhất định phải kiên trì đấy! Chờ ta trở lại!" Thiếu niên nói với A Tín.
A Tín mỉm cười: "Yên tâm yên tâm, ta vẫn luôn sợ chết mà!"
Thiếu niên xoay người nhảy lên bộ giáp máy, chạy dọc theo chiến hào về phía Biển Lưu Vong, hắn như điên như dại, hắn hiểu chiến cuộc đã tệ tới mức nào.
Hắn lái bộ giáp máy rời khỏi chiến sự, như con dã thú bị ép tới tuyệt cảnh,d ùng cả tay chân bò lên núi.
"Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!"
Trong gió mơ hồ vang vọng lại tiếng hô mơ hồ, âm thanh thật quen thuộc. . .
Thiến niên đang thở hổn hển động tác cứng lại, gương mặt tái nhợt.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, kẻ địch như thủy triều nhấn chìm phòng tuyến.
Nước mắt thấm đãm tầm mắt, không nhận ra nổi là quá khứ hay là hiện tại.
A Tín. . .