Là ảo giác ư?
Chắc chắn là ảo giác rồi, ngày nhớ đêm mong quá nhiều sinh ra ảo giác. . .
Đường Thiên mỉm cười cay đắng tự giễu, tâm thần khôi phục, thở dài một tiếng, muốn bước đi.
"Thiên ca ca. . ."
Tiếng gọi khẽ lần thứ hai này như tia chớp đánh vào thân thể Đường Thiên, khiến gã lại cứng đờ. Thế nhưng một giây sau, gã đột nhiên xoay người, giọng run run, lớn tiếng gọi: "Thiên Huệ, là muội à? Là muội à?"
Ánh sáng yếu ớt của cánh cửa sao đồng thau lại như ánh mặt trời ban mai, xuyên qua màn đêm đen.
"Thiên ca ca!"
Cánh cửa đồng thau vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên và kích động, lúc này Đường Thiên đã xác định âm thanh này vang lên từ cánh cửa đồng thau.
Cất bước dài, gã lao thẳng tới trước cánh cửa, sắc mặt kích động, lớn tiếng gọi: "Thiên Huệ, muội ở đâu? Muội ở sau cửa sao à? Đang ở đâu vậy?"
"Muội đang ở một chiến trường cổ, cửa sao không hoàn chỉnh, không đi qua được, chỉ có thể liên lạc bằng âm thanh."
Thiên Huệ mỉm cười ấm áp ngọt ngào, chính âm thanh này, âm thanh mạnh mẽ này, âm thanh mình nguyện dùng cả đời nâng niu này.
Thật tốt quá.
Tiểu Nhiên nâng thanh đại khảm đao to như ván cửa lên, chém mạnh xuống mặt đất, miệng hừ lạnh "Giọng người tình đúng là to thật!"
A Tín đầy đồng cảm gật đầu vuốt cằm: "Hóa ra tướng quân thích loại hình này, không hợp lý, nữ nhân hoàn mỹ như tướng quân, rõ ràng là ta tốt hơn hắn cả vạn lần. . ."
"Chỉ bằng tên gián điệp Thiên Hạt nhà ngươi?" Tiểu Nhiên vẻ mặt khinh bỉ.
A Tín giận tím mặt: "Ả đàn bà thối kia, đừng tưởng ta sợ ngươi thật. . ."
Tiểu Nhiên nghiêng đầu ngạo mạn giơ đại khảm đaot rong tay lên, hàn quang lẫm liệt khiến người ta kinh hãi.
"Khụ, đây là so đấu giữa nam nhân!" A Tín vẻ mặt đầy chính nghĩa nói, chân lại không chút biến sắc lui lại phía sau hai bước.
"Nghe nói, hắn chắc là người thừa kế của binh đoàn Nam Thập Tự các ngươi."
Câu nói của Tiểu Nhiên khiến thân thể A Tín cứng đờ.
Người thừa kế binh đoàn Nam Thập Tự…
Con mắt A TÍn thoáng cái trở nên âm trầm, đột nhiên khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười đầy thâm ý: "Ngươi thì sao? Đi tìm binh đoàn Xà Phu?"
Tiểu Nhiên tiện tay đâm thanh đại khảm đao xuống đất, hơn nửa thân đao chìm vào mặt đất, nàng đứng dậy, mái tóc thổi qua khuôn mặt đầy anh khí, tóc ngắn bay theo gió, nàng nhìn qua chiến trường cổ thê lương, miệng lẩm bẩm: "Ta đi theo tướng quân, binh đoàn Xà Phu đã sớm biến mất rồi. Nếu tướng quân không cần ta nữa ta mới nghĩ tới chuyện đó."
Hai người yên lặng một hồi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ cửa sao.
"Thiên Huệ, là muội à? Ca rất nhớ muội, sau khi muội đi khỏi, ngày ngày ca đều rất nhớ muội, rất muốn tìm muội!" Đường Thiên kích động, gã hoàn toàn không chú ý giọng mình đang cao dần.
Nhung nhớ ngày đêm đã sớm lên men, đã không chờ nổi nữa, không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa.
Gã gấp rút không nhịn nổi muốn nói với Thiên Huệ, gã bất giác xiết chặt nắm tay, quay về phía ánh sáng yếu ớt của cửa sao đồngt hau, như đang quay về phía ngọn núi bên ngoài thành Tinh Phong, quay về phía thành Tinh Phong đèn đuốc sáng choang, quay về phía bầu trời sao, về phía gió đêm, dùng hết sức lực toàn thân hét lớn: "Thượng Quan Thiên Huệ, ca rất nhớ muội, rất nhớ muội, rất nhớ muội. . ."
Trong lòng gã như có một âm thanh đang nói không ngừng, đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy! Yêu thích nàng thì lớn tiếng nói cho nàng, dùng hết sức nói với nàng!
Nói với nàng mình nhớ nàng tới mức nào!
Nói với nàng mình yêu nàng tới mức nào!
Do dự gì, che dấu gì, cút hết đi, ta chỉ muốn như vậy, dùng hết sức nói với nàng!
Dùng càng nhiều sức lực, càng lớn tiếng, nàng càng nghe rõ. . .
Ngôn ngữ thẳng thắn không chút che giấu, tính cảm thẳng thắn, chỉ là lời nói đơn giản lộn xộn, nhưng là vũ khí mạnh mẽ trí mạng nhất trên đời, nháy mắt đã đánh tan phòng tuyến trong lòng Thiên Huệ, nước mắt nàng trào mi, tầm mắt mơ hồ.
Nàng che miệng, không để mình khóc thành tiếng, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống.
Những năm tháng gian khổ oan ức bao lâu nay, những áp lực nặng nề khó chịu kia, bên ngoài mỉm cười tùy ý, trong lòng như đi trên sợi dây bé nhỏ. Có yếu đuối đến đâu cũng không được phép đê rlộ ra, có sợ hãi cũng phải giả bộ trấn định tự nhiên.
Nàng đã sớm học được cách khống chế và ngụy trang, nàng là gia chủ chấp chưởng cả Thượng Quan gia, nàng là nữ chiến thần đánh đâu thắng đó.
Thân lâm vào chiến rường cổ hoang vu cô tịch này, không biết làm sao để rời khỏi, không biết hy vọng tại đâu, ngay cô quạnh cũng mang ý vị tuyệt vọng. Cho dù chết đi cũng bị giam hãm nơi đây, cảm giác thật khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Thân thể hoàn mỹ của nàng thật ra đã phủ kín những thương tích ngầm, thứ giúp nàng chống đỡ không hề từ bỏ chính là thiếu niên nhìn như ngu ngốc nhưng lại kiệt ngạo vô cùng kia, trong lòng nàng chỉ có sự tưởng niệm mãnh liệt đối với gã.
Không gặp được gã, nàng sẽ không chết.
Thượng Quan Thiên Huệ không biết vì sao nước mắt mình vẫn chảy, nàng chỉ biết mình rất vui, rất hài lòng, hài lòng trước nay chưa từng có.
Đây là hạnh phúc ư.
Thật thoải mái.
Tiểu Nhiên cùng A Tín bị tiếng gào thẳng thắn lộn xộn của Đường Thiên làm cho giật mình, có điều cả hai đều không cười, vì tiếng gào lộn xộn lặp đi lặp lại đó mang theo tình cảm hừng hực không hề che giấu, không hề giả bộ, cực kỳ chân thành, cực kỳ dũng cảm!
"Đúng là nam nhi!" Tiểu Nhiên không nhịn được khen thầm, nàng không kìm lòng được đá vào chuôi đao một cái.
A Tín vẻ mặt không đổi, chỉ có ánh mắt toát lên ý cười, người thừa kế tính cách như vậy không khiến người ta chán ghét. . .
Đường Thiên không biết mình hô bao lâu, tới lức ngừng lại, gã cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Chỉ có điều. . .
Bên kia cánh cửa sao có vẻ yên tĩnh quá. . .
Chẳng lẽ mình khiến Thiên Huệ sợ rồi? Đường Thiên gãi đầu, thử thăm dò: "Thiên Huệ. . ."
"Muội vui lắm! Thiên ca ca, muội cũng nhớ ca lắm!" Giọng nói ôn nhu như làn nước của Thiên Huệ vang lên sau cánh cửa đồng thau, khiến Đường Thiên thở phào một hơi.
A ha ha ha, Thiên Huệ nói nhớ mình, ha ha ha. . .
Đường Thiên mỉm cười ngây ngô nhưng dưới chân như muốn mềm nhũn ra. . .
Sau cánh cửa sao đồng thau, Thượng Quan Thiên Huệ mỉm cười hạnh phúc, nước mắt nàng đã ngừng trào ra, trong tiếng hô gào ngốc nghếch của Thiên ca ca, hai tay nàng ôm lấy mặt, vô cùng hài lòng. Có thật nhiều điều muốn nói với Thiên ca ca, đột nhiên nàng đứng dậy, còn có người bên cạnh, nàng chỉ ôn nhu nói với Đường Thiên: "Thiên ca ca, ca chờ muội một chút."
Sau đó quay mặt sang, không nhìn hai kẻ vẻ mặt quái dị đằng sau, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, nơi này không còn chuyện của hai người nữa, hai người dẫn người lục soạt phạm vi năm mươi dặm quanh đây, tránh để cá lọt lưới."
A Tín nói thầm: "Năm mươi dặm xung quanh đây còn sạch hơn giặt rồi. . ."
Một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ của hắn, Tiểu Nhiên xoay người lên ngựa, một tay khác nhấc theo đại khảm đao, lè lưỡi nghịch ngợm với Thiên Huệ, dẫn theo A Tín đi khỏi.
"Này này này, mau thả ta ra. . ."
Tiếng la ó trên không trung của A Tín càng lúc càng xa.
Thượng Quan Thiên Huệ gương mặt đầy nước mắt nhưng vẫn nở một nụ cười mỹ lệ.
Ánh sáng trên cánh của sao đồng thau cực kỳ yếu ớt, nhưng lại soi rọi cánh cửa trái tim hai người, khiến những tình cảm, những nhung nhớ bay qua trăm núi ngàn sông.
. . .
"Giờ ca đang là chủ nhân chòm Đại Hùng, ha ha, lợi hại chưa? Thật ra ca cũng không hiểu lắm, vốn chỉ định tìm muội, kết quả cứ đánh đánh rồi thành như vậy. Đúng là kỳ quái, a, đại đa số đều là công lao của chú già Binh, chú già Binh có cái mặt phẳng lỳ, người khác cũng rất tốt, Tiểu Hạc Tử cũng tốt lắm, Tiểu Húc Húc còn ngốc hơn cả ca, còn một người nữa ngốch ơn ta, Amaury đó, ha ha ha ha. . ."
. . .
Đại đa số đều là Đường Thiên nói luôn miệng, Thượng Quan Thiên Huệ yên lặng lắng nghe, thế nhưung càng nghe nàng càng ngạc nhiên, càng thêm cảm động.
Từ những đoạn tự thuật rời rạc không đầu óc, thường xuyên lạc đề kia có thể thấy Đường Thiên trải qua bao nhiêu nguy hiểm khốn khó, giãy dụa giữa bờ vực tử vong.
Hóa ra không phải mình mình đang chiến đấu.
Thượng Quan Thiên Huệ trong lòng ấm áp, con mắt trầm tĩnh của nàng càng thêm chăm chú.
Vậy thì cùng chiến đấu thôi!
Nàng không ngừng truy hỏi thế cục Thiên Lộ, phạm vi thế lực của Đường Thiên, rất nhiều chỗ đường thiên kể không đầu không đuôi, nàn gcần chậm rãi sắp xếp lại.
Dần dần những chi tiết nhỏ không ngừng phong phú thêm, Thượng Quan Thiên Huệ dần phác họa rõ ràng.
Tình huống tốt hơn dự đoán của mình nhiều, thực lực Thiên ca ca đã không yếu, có điều còn chưa đủ! Nghĩ tới những manh mối như ẩn như hiện mà mình tra được, Thượng Quan Thiên Huệ không khỏi phát lạnh, thực lực của Thiên ca ca còn thiếu rất nhiều.
"Thiên ca ca, chòm Lục Phân Nghi có một bí bảo tên là Lục Phân Nhãn, thứ này rất quan trọng với chúng ta." Thượng Quan Thiên Huệ nói.
Đường Thiên nghe Tỉnh Hào nói vậy vẻ mặt cũng chăm chú hẳn lên: "Lục Phân Nhãn à? Được, ca nhớ rồi."
Thiên Huệ mỉm cười: "Thiên ca ca, giờ chủ yếu ca nên tích trữ sức mạnh, chiến tranh giữa chòm Sư Tử và võ hội Quang Minh sẽ càng lúc càng kịch liệt. Còn chòm Kình Ngư, Thiên ca ca không cần lo lắng. Thánh Bảo rời khỏi chòm sao, liên hệ giữa cả hai sẽ giảm thiểu. Thiên ca ca chỉ cần tìm ra mắt tinh lực của chòm Kình Ngư, dùng mắt tinh lực ôn dưỡng bí bảo chòm Kình Ngư là có thể định lại Thánh Bảo, Thiên ca ca phải nhớ kỹ, bí bảo càng mạnh càng tốt, nên sớm thăm dò Bắc Đẩu. Trước đây Bắc Đẩu rất nổi tiếng."
"Ừ, ca nhớ rồi!" Đường Thiên nghiêm nghị gật đầu, mặc dù biết Thiên Huệ không nhìn thấy nhưng những lời Thiên Huệ nói gã sẽ ghi nhớ trong lòng, xưa nay gã vẫn tín nhiệm vô điều kiện với những điều kiện của Thiên Huệ.
"Thiên ca ca đã khổ cực rồi! Cố lên nhé!" Thượng Quan Thiên Huệ đứng dậy, xiết nắm tay, tràn ngập đấu chí: "Thiên Huệ cũng sẽ cố gắng. Tuy rất không nỡ nhưng chúng ta đều phải tranh thủ thời gian, chúng ta hoàn thành càng nhanh sau này càng có lợi!"
Thật muốn thời gian ngừng lại tại giây phút này. . .
Không, Thượng Quan Thiên Huệ, vì tương lai tưoi đẹp hơn, ngươi phải càng thêm dũng cảm, càngt hêm nỗ lực.
"Ca chắc chắn sẽ tìm ra Lục Phân Nhãn!" Đường Thiên giọng điệu chăm chú, nắm đấm bất giác xiết chặt.
Cho dù nó có trên tay Thánh giả, ta cũng sẽ cướp nó lại!
Không ai ngăn được ta!
Trên cánh của sao đồng thau, hào quang yếu ớt, trái tim thiếu niên và thiếu nữ như ăn ý, như thu hút lẫn nhau, tràn ngập đấu chí, cho dù cả thế giới chống lại bọn họ cũng không hề lo sợ.
"Vậy chúng ta hẹn ba tháng sau nhé, vẫn tại đây. Thiên ca ca đừng đến muộn đấy."
"Chắc chắn sẽ không!"
"Hi hi, không gặp không về!"
"Chắc chắn!"