Rõ ràng Diệp Mạn rất tức giận với sự xuất hiện của Diệp Tiêu Điệp.
Diệp Tiêu Điệp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ cười: “Cô à, sao chuyện này không liên quan đến cháu được chứ?”
“Liên quan gì đến cháu hả?”
Diệp Mạn hỏi, bởi vì cau mày nên khóe mắt hiện lên nếp nhăn.
“Cháu chỉ đến để nhắc nhở cô đừng quên nhiệm vụ đến Giang Hải lần này. Dù sao thì cháu mới là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp mà, cô nhỉ?”
Diệp Tiêu Điệp cười nói, như không nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Diệp Mạn.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm chẳng hiểu gì, nhưng Diệp Mạn lại hiểu rất rõ ý tứ của câu này.
Nhà họ Diệp sắp xếp Diệp Mạn đến Giang Hải là để bà ta tìm cách để liên hôn với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, người được chỉ định liên hôn là Diệp Tiêu Diệp.
Mặc dù Tần Thanh Tâm là con gái ruột của Diệp Mạn, nhưng nói ra thì Tần Thanh Tâm vẫn không mang họ Diệp.
Còn Diệp Tiêu Điệp mới là con cháu dòng chính nhà họ Diệp. Chỉ khi cô ta ở bên người đứng đầu tỉnh Giang Bình thì quyền lợi của nhà họ Diệp mới có thể được đảm bảo.
“Không phải cháu đã hứa với cô sẽ phản đối nhiệm vụ này rồi sao?”
Diệp Mạn giật mình phát hiện Diệp Tiêu Điệp đang muốn xen vào chuyện này.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của bà ta là để Tần Thanh Tâm kết hôn với người đứng đầu tỉnh Giang Bình. Vậy thì bà ta vừa được nhận con, vừa hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời có thể nâng cao địa vị của mình trong nhà họ Diệp.
Quả là một mũi tên trúng ba đích!
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là Diệp Tiêu Điệp chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Bây giờ Tần Thanh Tâm chủ động tìm mình, bà ta nghĩ hai người sắp nhận nhau rồi, chỉ cần thuyết phục Dương Thanh nữa là đủ.
Nào ngờ, đúng giây phút quan trọng Diệp Tiêu Điệp lại không giữ lời.
Diệp Mạn đang cực kỳ tức giận.
“Đó là trước khi hội võ diễn ra. Còn bây giờ, cháu buộc phải tranh giành!”
Nụ cười trên mặt Diệp Tiêu Điệp đột nhiên biến mất, cô ta kiên định nói.
“Các người có thể dừng lại một chút được không?”
Tần Thanh Tâm tức giận nói: “Tôi mặc kệ giữa các người có ân oán gì, đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Lúc này, trong mắt Tần Thanh Tâm không hề có chút vui mừng vì được gặp mẹ ruột, mà chỉ có sự cáu kỉnh.
Diệp Mạn và Diệp Tiêu Điệp không tranh cãi nữa.
“Nói đi, tại sao bà lại bỏ rơi tôi?”
Tần Thanh Tâm hỏi lại lần nữa.
“Tâm à, những chuyện đó đã qua cả rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Con chỉ cần biết chúng ta là mẹ con ruột, mẹ rất yêu con, vậy là đủ rồi!”
Diệp Mạn vẫn muốn tiếp tục che giấu, không chịu nói ra sự thật.
“Hai mẹ con không gặp nhau nhiều năm như vậy, cô lại không chịu thành thật gì cả. Nếu cháu là em họ, cháu nhất định sẽ không nhận cô đâu“.
Diệp Tiêu Điệp khoanh tay trước ngực, cười híp mắt châm chọc.
“Cháu im miệng cho cô!”
Diệp Mạn tức giận mắng.
Diệp Tiêu Điệp không tức giận, chỉ cười không nói, giống như đang xem kịch.
“Tôi hỏi bà lần cuối, tại sao bà lại bỏ rơi tôi?”
Tần Thanh Tâm rõ ràng hơi tức giận, đỏ mắt hỏi.
Cô rất thất vọng, cũng rất đau lòng.
Cô đã nghĩ đến ngày được gặp lại bố mẹ ruột không biết bao nhiêu lần, tự hỏi sẽ cảm động tới mức nào.
Cô cũng cố gắng tìm lý do bao biện cho bố mẹ ruột, cho rằng họ chỉ vô tình để lạc mất mình mà thôi.
Hoặc là cô bị một kẻ buôn người nào đó bắt mất.
Nếu chỉ lạc nhau bình thường, cô sẽ tha thứ cho họ. Nhưng bây giờ, Diệp Mạn cố tình che giấu khiến cô rất tức giận. Cô cảm thấy có gì đó không bình thường.
Vừa rồi Diệp Tiêu Điệp cũng có nói là vì quyền lực.
Lẽ nào, bố mẹ thật sự bỏ rơi mình vì quyền lực sao?
“Tâm à, mẹ con mình khó khăn lắm mới gặp lại nhau, mình đừng nói những chuyện không vui đó nữa nhé?”
Diệp Mạn kích động chạy tới nắm lấy hai cánh tay của Tần Thanh Tâm.
“Chồng, chúng ta về thôi!”
Tần Thanh Tâm gạt tay Diệp Mạn ra, khoác tay Dương Thanh rời đi.
“Ừ!”
Dương Thanh gật đầu, để mặc cho Tần Thanh Tâm kéo mình đi.
“Tâm, con đừng đi! Đừng đi!”
Diệp Mạn lo lắng chạy lên chặn đường Tần Thanh Tâm, hai mắt đỏ hoe nói: “Tâm, mẹ là mẹ ruột của con! Nhiều năm trôi qua như vậy, lẽ nào con không nhớ mẹ sao?”
“Bao nhiêu năm qua, mỗi ngày mỗi đêm mẹ đều nhớ con, mơ đến ngày mẹ con chúng ta có thể nhận nhau“.
“Khó khăn lắm mới gặp được con, con biết mẹ vui thế nào không?”
“Tập đoàn Mamba Đỏ là do một tay mẹ thành lập, không liên quan gì đến nhà họ Diệp. Sau này, mẹ sẽ giao lại toàn bộ Mamba Đỏ cho con“.
“Ngoài ra, tất cả những thứ mẹ có trong nhà họ Diệp, sau này cũng sẽ giao hết cho con“.
“Lần này mẹ đến chỉ muốn đón con về nhà họ Diệp. Một thành phố nhỏ như Giang Hải không phải là nơi con nên ở“.
Diệp Mạn vô cùng kích động. Lúc này bà ta không còn là quý bà sang trọng ung dung nữa, chỉ là một người dàn bà chanh chua.
Nghe có vẻ như bà ta rất yêu thương Tần Thanh Tâm, vừa muốn trao tập đoàn Mamna Đỏ cho Tần Thanh Tâm, vừa muốn giao tất cả mọi thứ mà bà ta sở hữu trong nhà họ Diệp cho cô.
Nhưng trước mỗi câu nói đó bà ta đều thêm hai chữ “sau này“.
Bà ta vẫn không chịu nói lý do vì sao lại bỏ rơi Tần Thanh Tâm.
Giọng điệu cũng ẩn chứa sự ép buộc, chỉ muốn đưa Tần Thanh Tâm trở về nhà họ Diệp chứ không hề hỏi cô có bằng lòng hay không.
Một người phụ nữ như vậy mà lại là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm.
Nước mắt Tần Thanh Tâm chực trào, không phải vì cảm động mà là vì quá thất vọng.
Cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp trong tưởng tượng của cô lại ngập mùi quyền lực và lợi ích.
Diệp Tiêu Điệp vẫn đứng đó, mỉm cười nhìn hết thảy.
“Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại bà nữa!”
Tần Thanh Tâm đột nhiên nói.
Dứt lời, cô quay lưng rời đi.
“Con đứng lại đó cho mẹ!”
Tần Thanh Tâm nhiều lần chống đối đã chọc giận Diệp Mạn.
“Dù sao thì mẹ cũng là người đã sinh ra con!”
“Kể cả năm đó mẹ có bỏ rơi con, con vẫn là con gái ruột của mẹ!”
“Bây giờ mẹ không phải đang thương lượng với con, mà là ra lệnh cho con phải theo mẹ về nhà họ Diệp ngay trong ngày mai!”
Diệp Mạn nghiêm mặt nói, thái độ cực kỳ độc đoán.
Dương Thanh bàng quan đứng nhìn. Không phải anh không muốn giúp Tần Thanh tâm, mà là Diệp Mạn không xứng làm mẹ của cô.
Cũng giống như nhà họ Tần khi đó, chỉ khi nhịn đau để Tần Thanh Tâm tận mắt chứng kiến sự vô liêm sỉ của bọn họ mới khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cắt đứt ảo tưởng tốt đẹp của cô.
Người phụ nữ Diệp Mạn này cũng vậy.
Một cô gái tốt bụng như Tần Thanh Tâm sao có thể chung sống hòa thuận với Diệp Mạn được?
Cô không ngờ Diệp Mạn sẽ nói ra những lời này.
“Đúng là bà đã cho tôi sự sống, nhưng bao năm qua, bà có cho tôi một chút tình thương yêu nào không?”
“Bà chăm sóc tôi được ngày nào chưa?”
“Bà có biết tôi đã tuyệt vọng như thế nào khi biết mình không phải là con ruột của họ không?”
“Khó khắn lắm mới biết mẹ ruột của mình vẫn còn sống trên đời, bà biết tôi trông đợi như thế nào không?”
“Bà không biết! Cái gì bà cũng không biết!”
“Bà chỉ mới gặp tôi lần thứ hai đã đòi mang tôi đi mà không thèm quan tâm tôi nghĩ gì“.
“Sao bà dám làm vậy? Bà có tư cách gì chứ?”
“Tôi nói cho bà biết, bà không xứng!”
“Không xứng!!!”
Tần Thanh Tâm xúc động hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa.
“Câm miệng! Mày câm miệng cho tao! Tao đánh chết mày, đứa con gái bất hiếu này!”
Diệp Mạn cũng nổi giận toàn thân run lên, hung hăng vung tay định tát vào mặt Tần Thanh Tâm.
“Bà dám động động vào cô ấy, tôi sẽ lấy mạng bà!”
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy sát khí đột nhiên vang lên.