Giọng nói lạnh lẽo ấy thấm vào trong xương tủy khiến Diệp Mạn lập tức tỉnh táo lại, cánh tay đang giơ lên cứng ngắc giữa không trung.
Lương Liên gần như phản xạ có điều kiện đứng chắn trước người Diệp Mạn, cảnh giác nhìn bóng người lạnh lùng kia.
Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Dương Thanh, Lương Liên chỉ cảm thấy như bị đóng băng, một luồng khí lạnh chạy dọc từ cột sống đến đỉnh đầu.
Dương Thanh đã từng xông pha chiến trường!
Đa từng giết người!
Hơn nữa còn là giết rất nhiều người!
Lương Liên khẳng định chỉ có cao thủ bước ra từ cõi chết, từng được mưa tanh gió máu trên chiến trường gột rửa mới có được khí thế mạnh mẽ như vậy.
Ông ta bỗng có ảo giác, dù là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Diệp cũng không phải đối thủ của người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi trước mặt này.
Ông ta dám chắc câu nói lúc nãy của Dương Thanh không phải nói khoác, anh thực sự dám giết Diệp Mạn.
Diệp Tiểu Điệp ngồi xem kịch ở bên cạnh đang đỏ hoe mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Cô ta đã nhớ nhung người đàn ông này suốt một năm nay, cô ta đã yêu anh tới mức hết thuốc chữa.
Chỉ cần có được người đàn ông này, cô ta không tiếc bất cứ giá nào.
“Dù sao tôi cũng là mẹ vợ của cậu cơ mà? Cậu dám đối xử với tôi như vậy sao?”
Diệp Mạn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, gằn giọng nói.
“Hừ!”
Dương Thanh khinh thường cười nói: “Tôi không cần biết bà là ai, có thân phận gì. Nhưng nếu bà dám động đến một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ cho bà biến mất khỏi thế gian này!”
“Còn về hai tiếng ‘mẹ vợ’, bà cảm thấy mình xứng sao?”
“Mặc kệ bà đến đây vì nhiệm vụ gì, nhưng tôi nói cho bà biết, tất cả đều chỉ uổng công vô ích mà thôi. Cút về Yến Đô đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
Dương Thanh lạnh lùng nói, không thèm nhìn Diệp Mạn, dứt khoát nắm tay Tần Thanh Tâm rời đi.
Thấy bóng lưng của Dương Thanh và Tần Thanh Tâm xa dần, vẻ mặt Diệp Mạn càng trở nên vặn vẹo: “Cậu có tư cách uy hiếp tôi sao?”
Lương Liên vốn định khuyên nhủ Diệp Mạn, nhưng nghĩ tới cách đối nhân xử thế của bà ta, cuối cùng đành lựa chọn im lặng.
Lúc này, Diệp Tiêu Điệp cười híp mắt đi tới, nhìn Diệp Mạn nói: “Nhiệm vụ lần này của cô coi như thất bại rồi phải không?”
“Diệp Tiêu Điệp!”
Diệp Mạn giận dữ quát lên.
Bà ta cho rằng, nếu không có câu nói “Vì quyền lực” kia của Diệp Tiêu Điệp, chắc chắn hai mẹ con bà ta đã nhận nhau rồi.
Quan hệ giữa hai người cũng sẽ không xấu đến mức này.
“Này Diệp Mạn, bà đừng nghĩ nếu tôi không xuất hiện thì mẹ con hai người đã nhận nhau rồi đấy nhé!”
Sắc mặt Diệp Tiêu Điệp trở nên u ám, cô ta không thèm gọi cô nữa mà là gọi thẳng tên Diệp Mạn.
Ánh mắt ngập tràn thù hận của Diệp Mạn khiến cô ta cực kỳ khó chịu. truyện ngôn tình
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Diệp Mạn giận dữ nói: “Rõ ràng cháu đã đồng ý từ bỏ cuộc hôn nhân này nên cô mới tìm con gái mình, định hy sinh hạnh phúc của nó vì gia tộc“.
“Cháu thì giỏi rồi, ngay lúc quan trọng lại nhảy ra phá đám“.
“Nhiệm vụ lần này thất bại đều là vì cháu! Cháu nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Diệp Mạn tức giận nói.
Diệp Tiêu Điệp cau mày, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi: “Bà đã muốn nói như vậy thì tôi cũng phải tính sổ với bà!”
“Gia tộc muốn tôi gả cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bà lại lợi dụng tư lợi cho mình, còn muốn đẩy tôi ra để con gái của bà qua lại với anh ấy“.
“Bà thật sự cho rằng tôi không biết mấy chuyện dơ bẩn mà bà đã làm sao? Bà có cần tôi nộp chứng cứ cho ông nội không?”
“Tôi vốn có lòng tốt đến tìm bà, muốn giúp bà thẳng thắn với em họ để được em họ tha thứ. Nếu mẹ con hai người nhận nhau, nhiệm vụ của gia tộc cũng coi như được hoàn thành“.
“Nhưng bà lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Thái độ của Diệp Tiêu Điệp vô cùng cứng rắn, kiên định nói: “Cho dù anh ấy là chồng của con gái bà, tôi cũng sẽ nghĩ cách tiếp cận anh ấy, chiếm đoạt anh ấy!”
Nghe vậy, Diệp Mạn sợ ngây người.
Bà ta là cô của Diệp Tiêu Diệp nên hiểu rất rõ đứa cháu gái này cố chấp đến cỡ nào.
Bây giờ mối quan hệ của bà ta và Tần Thanh Tâm đã hoàn toàn hỏng bét, không thể lập tức hàn gắn lại được.
Lỡ như Diệp Tiêu Điệp thừa cơ dụ dỗ Dương Thanh, bà ta phải làm sao đây?
“Tiêu Điệp, cháu đừng giận. Cô không cố ý đâu. Cháu cũng biết con bé kia nhất quyết không chịu nhận cô. Cô giận quá nên mới nói năng lung tung“.
“Không phải cháu vẫn luôn phản đối liên hôn sao? Cháu muốn ở bên bạch mã hoàng tử của mình mà?”
“Cháu yên tâm, nhất định Tần Thanh Tâm sẽ tha thứ cho cô. Chỉ cần hai mẹ con cô nhận nhau, Dương Thanh trở thành con rể của cô thì gia tộc sẽ không bắt cháu hi sinh hạnh phúc của mình nữa đâu“.
Diệp Mạn vội vàng nhận sai.
Bà ta không biết Dương Thanh là người đàn ông như thế nào.
Nhưng bà ta biết rõ tính cách của Diệp Tiêu Điệp. Cô ta chính là con rắn độc xinh đẹp, không một người đàn ông nào có thể thoát khỏi sự dụ dỗ của cô ta.
Tuy Dương Thanh là chồng của Tần Thanh Tâm, nhưng nếu Diệp Tiêu Điệp xen vào, không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây chính là sự ngu xuẩn và tự tin mù quáng của bà ta. Nếu bà ta điều tra kỹ về Dương Thanh từ trước thì bà ta sẽ biết anh sẽ không bao giờ phản bội Tần Thanh Tâm.
Diệp Tiêu Điệp nhếch miệng lên nở nụ cười khác thường: “Cô à, cháu sẽ không từ bỏ!”
Dứt lời, cô ta lập tức quay lưng rời đi.
Diệp Mạn sững sờ. Bà ta biết trong lòng Diệp Tiêu Điệp đã có người đàn ông khác từ lâu, phía gia tộc cũng biết.
Bà ta vốn tưởng chắc chắn Diệp Tiêu Điệp sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy mà cô ta lại thật sự muốn vào cuộc.
Lúc này Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đã trở về dinh thự Vân Phong.
Suốt dọc đường, Dương Thanh lái xe, Tần Thanh Tâm ngồi ở ghế phụ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dương Thanh cũng không nói lời nào, để Tần Thanh Tâm yên tĩnh suy nghĩ một mình.
“Chồng, tại sao số phận lại bất công với em như vậy?”
Tần Thanh Tâm bỗng quay lại nói với Dương Thanh: “Từ nhỏ mẹ nuôi đã không thích em, chỉ muốn lợi dụng em“.
“Khó khăn lắm em mới tìm được mẹ ruột. Thế nhưng tại sao bà ta lại không dám thừa nhận sai lầm của mình chứ?”
“Thật ra em đã tưởng tượng ra hình ảnh hai mẹ con em nhận nhau vô số lần rồi“.
“Ngay cả kết quả xấu nhất em cũng đã từng nghĩ tới nhưng vẫn tự nhủ, bất kể tại sao họ vứt bỏ em, chỉ cần họ can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình thì em sẽ tha thứ cho họ“.
“Nhưng bà ta lại không chịu nói sự thật cho em biết!”
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, nước mắt rưng rưng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Dương Thanh thở dài. Cô vợ của mình hiền lành lương thiện quá.
Dù Tần Thanh Tâm đã nghĩ tới khả năng bố mẹ bỏ rơi mình vì quyền lực nhưng cô gái hiền lành này vẫn lựa chọn tha thứ.
Chỉ là Diệp Mạn không có can đảm thừa nhận sai lầm.
“Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà ông trời muốn trừng phạt em như vậy?”
Cuối cùng Tần Thanh Tâm cũng không kìm được, bật khóc nức nở.
Dương Thanh chậm rãi đỗ xe ở ven đường, ôm Tần Thanh Tâm vào lòng, nghiêm túc nói: “Kinh Thánh có nói, khi cánh cửa này đóng lại thì nhất định sẽ có một cánh cửa khác mở ra vì bạn. Anh và Tiêu Tiêu chính là cánh cửa khác mà Chúa đã ban tặng cho em!”
“Cả đời này, anh và con gái sẽ không bao giờ rời xa em!”
Dương Thanh trìu mến nói. Đây cũng là lời hẹn thề của với Tần Thanh Tâm.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm khẽ nỉ non, xúc động lắm đỗi. Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn anh.
Giờ phút này, cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn hôn người đàn ông sẽ ở bên mình cả đời này!