Hai người đồng loạt nhìn lại.
Nhìn thấy người đến, Từ Lam Khiết vui mừng, Trịnh Hà hoảng sợ!
Mẹ mày, sao tên này lại trở về nhanh như vậy chứ.
Cái lão già chó chết kia, rốt cuộc làm việc như thế nào!
Từ Lam Khiết kêu khóc: “Diệp Huyền Tần, cứu mạng, cứu mạng!”
Diệp Huyền Tần nhanh chóng xông lên.
Trịnh Hà sợ hãi, vội vàng chạy trốn.
Nhưng mà, tốc độ của anh ta làm sao nhanh hơn Diệp Huyền Tần được.
Diệp Huyền Tần bắt được tóc của anh ta một cái, nhấc lên trên,
Cả người Trịnh Hà như một tên lửa, đụng vào trên trần nhà.
Lần này anh ta đâm thẳng vào quạt trần xoay tròn trên đó.
Quạt trần gọt sạch một lớp da trên đầu Trịnh Hà, máu tươi bắn tóe ra khắp phòng.
Sau khi rớt xuống, anh ta còn làm sập cái bàn, mảnh vụn thủy tinh đâm vào khắp cả người!
A!
Trịnh Hà ôm đầu, gào khóc thảm thiết.
Diệp Huyền Tần vội vàng ngồi xổm xuống: “Lam Khiết, là anh có lỗi, anh đến chậm.”
Òa!
Trở về từ cõi chết, Từ Lam Khiết ôm Diệp Huyền Tần khóc lớn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không nên không nghe lời anh, tùy tiện rời khỏi tòa nhà tổng bộ…Hu hu.”
Diệp Huyền Tần ôm chặt hơn.
Rất nhanh, Lý Ngọc Vân dẫn người xông vào.
Một màn trước mắt, khiến cô ta tức giận đến huyết mạch căng phồng lên.
Trịnh Hà ở trên địa bàn của cô ta lại bị Diệp Huyền Tần đánh thành bộ dạng như vậy!
Lần này anh ta chắc chắn sẽ không đầu tư cho mình.
Đều con mẹ nó tại tên chồng phế vật của Từ Lam Khiết!
Lý Ngọc Vân giận dữ hét: “Diệp Huyền Tần, mày phá hỏng chuyện tốt của tao, tao bảo chồng tao giết chết mày!”
“Sở Trương sẽ lập tức đến đây. Mày không muốn chết thì bây giờ lập tức dập đầu xin lỗi cậu Hà ngay!”
Ánh mắt Diệp Huyền Tần lạnh lùng nhìn Lý Ngọc Vân.
“Sở Trương? Đây chính là con át chủ bài cuối cùng của cô sao?”
“Vừa hay, loại người như cô tôi cũng chẳng muốn ra tay, để cho Sở Trương tự giải quyết cô đi.”
“Mẹ mày.” Lý Ngọc Vân buột miệng mắng: “Con mẹ nó mày đúng là ngông cuồng!”
“Sở Trương, là là ông trời trong thế giới ngầm ở cái đất Tân Hải này, nghe nói mày cũng là người hai giới, trước mặt tao, mày cũng chỉ là cháu trai thôi.”
“Cháu trai dám đánh người phụ nữ của ông nội, muốn chết rồi!”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha.”
Diệp Huyền Tần thờ ơ, khiến Lý Ngọc Vân càng giận dữ hơn.
Cô ta đành phải uy hiếp Từ Lam Khiết: “Từ Lam Khiết, tốt nhất cô bảo gã chồng phế vật này của cô quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó cô hầu hạ cậu Hà cho dễ chịu, nói không chừng còn có con đường sống.”
“Nể tình bạn bè thân thiết lâu năm của chúng ta, tôi cho cô một cơ hội, cô đừng có mà không biết quý trọng.”
“Hừ, cậu Hà có tiền có thế, mà chồng của cô chỉ là cái thử bỏ đi. Đầu óc cô đúng là toàn đậu hủ mới có thể chọn tên phế vật này.”
Giờ phút này Từ Lam Khiết đã say, lại thêm bị dọa sợ một trận, vẫn luôn nghẹn ngào trong lòng Diệp Huyền Tần, căn bản không nghe thấy Lý Ngọc Vân.
Lý Ngọc Vân cắn răng: “Nếu mọi người đã khăng khăng muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho mọi người.”
“Cậu Hà, cậu cứ yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ thay cậu ra mặt.”
Lúc này dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét: “Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.”
Là giọng của Sở Trương!
Sở Trương xử lý bác hai xong, vội vàng chạy đến!
Lý Ngọc Vân mừng rỡ nói: “Anh Trương tới, chúng mày rửa sẵn cổ chờ chết đi.”
Cô ta vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Sở Trương phái bảy tám đàn em lên lầu hai.
Nhìn thấy Lý Ngọc Vân thê thảm như vậy, con ngươi Sở Trương híp chặt lại: “Ngọc Vân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Trương, anh phải đòi công bằng cho em.” Lý Ngọc Vân khóc sướt mướt mà nói: “Có một kẻ phế vật không có mắt, phá vỡ cửa nhà chúng ta, chẳng qua em muốn anh ta phải bồi thường, nhưng anh ta lại trực tiếp động thủ đánh người.”