Chiến Thần Phong Vân

Chương 270: Chương 270




“Cái gì?” Sở Trương nổi giận: “Đụng hư cửa nhà chúng ta, không bồi thường còn chưa tính, lại dám đánh người…Quá đáng!”

“Em không có nói với bọn họ em là người phụ nữ của Sở Trương này sao?”

Lý Ngọc Vân nói: “Nói rồi, nhưng tên đó còn ra tay nặng hơn.”

Sở Trương càng nổi giận: “Hừ, đây là không nể mặt Sở Trường này rồi.”

“Ngọc Vân em yên tâm đi, anh không khi dễ người khác, nhưng cũng sẽ không để người khác tùy tiện khi dễ chúng ta.”

“Anh ngược lại muốn xem, là ai ăn gan hùm mật gấu mà dám.”

Anh ta nổi giận đùng đùng đi đến phòng riêng.

Nhưng mà mới đi được hai bước, anh lại quay đầu hỏi một câu: “Ngọc Vân, những gì em vừa nói là tình hình thực tế sao? Thật sự đều do đối phương sai?”

Lý Ngọc Vân có chút chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết nhẹ gật đầu: “Tất nhiên.”

Sở Trương: “Vậy thì được.”

Anh ta nhanh chân bước đến phòng bao.

Vừa bước vào phòng bao, nhìn thoáng qua cả phòng đều là máu.

Bên kia là Trịnh Hà bị quạt đánh vỡ đầu, quăng bay ra máu.

Nhìn thấy mà giật mình!

Sau đó, ánh mắt anh ta đảo qua khắp phòng, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết.

Từ Lam Khiết trong ngực Diệp Huyền Tần, đang run lẩy bẩy, khóc nức nở.

Giây phút này, trong đầu Sở Trương nổ ầm một tiếng.

Mẹ mày, sao anh Tần lại ở chỗ này?

Người xảy ra xung đột với Lý Ngọc Vân là anh Tần?

Từ Lam Khiết khóc nức nở không ngừng, xem ra là bị bắt nạt rồi?

Ai mà không biết, anh Tần là cuồng ma sủng vợ, có thể đắc tội anh, nhưng đắc tội với vợ anh, anh sẽ phát điên!

Anh ta vẫn nhớ rõ chuyện lần trước anh Tần vì bảo vệ Từ Lam Khiết, đã dẫn hai mươi người điên cuồng chiến với ba trăm người!

Sở Trương hóa đá tại chỗ, mồ hôi lạnh cả người chảy đầm đìa!

Lý Ngọc Vân xông vào, liên tục giận mắng: “Anh Trương, chính là do đôi cẩu nam nữ này ra tay, anh nhanh giết chết bọn họ đi.”

“Hừ, Từ Lam Khiết, bọn mày chết đi…”

Bốp!

Không ngờ Sở Trương lại trở tay tát Lý Ngọc Vân một cái: “Cô câm miệng cho ông đây!”

Một cái tát này vô cùng mạnh, đánh đến Lý Ngọc Vân xoay vài vòng, sau đó mới nặng nề ngã xuống đất.

A!

Lý Ngọc Vân che mặt, khó tin mà nhìn Sở Trương: “Anh Trương, anh…Anh đánh em?”

“Anh vì đôi cẩu nam nữ kia mà đánh em…”

“Mẹ mày!” Sở Trương lại bước lên đạp mạnh một cái vào Lý Ngọc Vân: “Đánh cô? Hôm nay ông đây đánh chết cô.”

“Mẹ nó, anh Tần là người mà cô có thể đắc tội sao.”

Lý Ngọc Vân như đang mơ.

Anh Tần? Cái gì mà anh Tần?

Sở Trương cũng không phí thời gian trên người Lý Ngọc Vân, đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần, xoay người cúi đầu thật sâu.

“Anh Tần, vô cùng xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm mới mang đến phiền toái cho anh.”

“Anh cứ yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh lấy lại công đạo.”

Ánh mắt Diệp Huyền Tần lạnh lùng liếc qua anh ta, nổi giận nói: “Quỳ xuống!”

Phù phù!

Sở Trương bị dọa đến run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn ra quỳ rạp xuống đất.

Diệp Huyền Tần: “Ông đây nâng anh lên vị trí đứng đầu là để anh giễu võ giương oai, làm chuyện hại người?”

“Anh xứng đáng với sự tin tưởng của các anh em dành cho anh sao, xứng đáng với cất nhắc của tôi dành cho anh sao?”

Giọng nói của Sở Trương vô cùng run rẩy: “Anh Tần, thật xin lỗi thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi đáng chết.”

“Thật ra, Lý Ngọc Vân này vẫn luôn du học ở nước ngoài, cũng chỉ mới về nước hai hôm nay.”

“Tôi còn chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy, cho nên mới ủy thác cô ấy quản lý nhà hàng này.”

Diệp Huyền Tần: “Trước kia anh chưa từng tiếp xúc với cô ta?”

Sở Trương nói: “Không có, tôi thề, tôi cũng mới gặp cô ấy hai ngày trước thôi.”

“Thật ra cô ấy là một sinh viên nghèo được tôi giúp đỡ, chúng tôi vẫn qua lại bằng thư từ, chưa từng gặp mặt.”

“Có thể là tôi giúp cô ấy quá nhiều, cho nên cô ấy yêu tôi, vừa về nước đã tìm tôi nương tựa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.