Chiến Thần Phong Vân

Chương 367: Chương 367




Đầu óc Tử Hàm có chút mơ hồ nói: “Vương Minh, ông đang cười gì vậy?”

Vương Minh nói: “Tôi đang cười hai chúng ta ngu muội dốt nát, ánh mắt thiển cận.”

Tử Hàm càng mô hồ hơn: “Ông nói như vậy là có ý gì?”

Vương Minh nói: “Ông còn nhớ sự đánh giá trước kia mà chúng ta dành cho Diệp Huyền Tần không?”

Tử Hàn nói: “ Hữu dũng vô mưu, tự đại cuồng vọng, ỷ vào tiền tài.”

Vương Minh gật đầu nói: “Bây giờ nhìn lại, tên nhóc đó chính là trí dũng song toàn, một bậc thầy về sách lược, là một thiên tài trong ngành này.”

Tử Hàm khiếp sợ, ông chưa từng thấy Vương Minh đáng giá ai cao như vậy, hơn nữa đối phương còn là một người trẻ tuổi.

Ông nói khẽ: “Cho nên, tiếp theo ông định làm gì?”

Vương Minh suy tư trong chốc lát rồi nói: “Chỉ dựa vào hai người chúng ta, e rằng không chống đỡ được kế hoạch ngoại tuyến.”

Tử Hàm càng thêm khiếp sợ: “Cho nên, ông muốn Diệp Huyền Tần gia nhập vào kế hoạch ngoại tuyến của chúng ta?”

Vương Minh gật đầu: “Đúng vậy.”

Tử Hàm hít một hơi thật sâu rối nói: “Tôi thừa nhận tên nhóc đó có chút năng lực.”

“Nhưng năng lực cậu ta, sao có thể sánh vai cùng với chúng ta chống đỡ kế hoạch ngoại tuyến chứ.”

Vương Minh nói: “Năng lực của cậu ta thực sự không bằng hai chúng ta nhưng ông đừng quên, anh ta còn trẻ, rất có tiềm lực về sau.”

“Chỉ cần hai chúng ta giúp đỡ cậu ta một chút, cậu ta có thể phụ trách một phần trong kế hoạch ngoại tuyến.”

Tử Hàm gật đầu: “Nếu như ông đã coi trọng cậu ta như vậy tôi cũng không có ý kiến gì.”

Vương Minh gật đầu nói: “Được, nếu như đều đã đồng ý, vậy thì để cậu ta đến đây một lần, chuyện này không phải chuyện đùa phải gặp mặt mới có thể nói chuyện.”

Vương Minh lấy điện thoại đi động ra, gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần.

Điện thoại kết nối rất nhanh.

m thanh lười biếng của Diệp Huyền Tần vang lên: “Ai vậy?”

Vương Minh thẳng thắn nói: “Tôi họ Nghiêm, bạn bè cho chút thể diện nên gọi tôi là Vương Minh.”

Diệp Huyền Tần có chút ngạc nhiên hỏi: “Tỉnh thành Vương Minh?”

Vương Minh gật đầu nói: “Không sai.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ha ha, nếu ông mà à Vương Minh thì tôi là Ngọc hoàng đại đế rồi.”

Cạch!

Diệp Huyền Tần lập tức cúp máy.

Tử Hàm và Vương Minh mở mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Tử Hàm nói: “Tên nhóc này không tin ông sẽ đích thân gọi điện thoại cậu ta.”

Vương Minh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Xem ra hai người chúng ta phải đích thân đi một chuyến rồi.”

Tử Hàm gật đầu nói: “Ừ, đi thôi.”

“Ông nói xem, Diệp Huyền Tần thậm chí còn không tin ông sẽ đích thân gọi điện thoại cho cậu ta, nếu để cho cậu ta biết chúng ta muốn để cậu ta ngồi ngang hàng với mình thì cậu ta sẽ có phản ứng gì?”

Vương Minh nói: “Cậu ta cảm thấy tự ti mặc cảm, không có tư cách cùng chúng ta lăn lộn.”

Bên này, Diệp Huyền Tần ném điện thoại sang cho người bên cạnh cười lạnh nói: “Dựa vào hai người, còn chưa đủ tư cách lăn lộn với tôi đâu.”

Anh tìm một siêu thị gần đó, mau chút quà, đi về phía dự án Nghĩa An.

Rất nhanh anh liền đến nói.

Anh cũng không vội vã đi xem dự án Nghĩa An mà đi thăm bố mẹ nuôi trước.

Xách quà bước vào sân, anh liền bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.

Trong sân là một mảnh hỗn độn, hiện rất rõ dấu vết của đánh đập, cửa sổ kính bị đập nát rơi đầy sân.

Thậm chí hai con gà trong chuồng cũng bị chặt đầu, máu bắn tung tóe lên tường.

Diệp Huyền Tần nhất thời nổi cơn giận dữ.

Khốn khiếp, bản thân đã thể hiện năng lực lớn mạnh như vậy, thâu tóm trong tay dự án Nghĩa An rồi, vậy mà không ngờ vẫn có kẻ có mắt như mù dám động vào bố mẹ nuôi.

Bọn chúng đang tự tìm chết!

Anh vội vàng chạy vào phòng.

Trong phòng cùng là một bãi chiến trường, nồi chén gạo chậu rơi đầy trên mặt đất, mẹ Triệu và bố Triệu đang tiến hành thu dọn.

Trên má của mẹ Triệu có một vết xước bằng thủy tinh, máu tươi làm nửa khuôn mặt biến thành màu đỏ.

Hình ảnh này khiến cho trái tim Diệp Huyền Tần đau như cắt, lễ vật trong tay không kiềm được rơi xuống đất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.