Âm thanh khi lễ vật rơi xuống đã kinh động đến hai người già.
Phát hiện Diệp Huyền Tần trở lại, hai người vội vàng có chút bất an.
Bố Triệu bận bịu chào đó nói: “Huyền Tần, con trở về sao không báo với bố mẹ một tiếng để bố mẹ chuẩn bị cơm tối.”
“Mau ngồi xuống ngồi xuống đi.”
Mẹ Triệu nhanh chóng lấy ghế ra, lén lén dùng khăn bông lau vết máu trên mặt.
Diệp Huyền Tấn kéo mẹ Triệu lại, lấy khăn bông trắng trong tay bà thay bà nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt: “Mẹ nuôi, nói cho con biết là ai làm.”
Bố Triệu vội vàng nói: “Haaiii, không có chuyện gì lớn đâu, con đừng để ý làm gì.”
“Chỉ là mâu thuẫn hàng xóm mà thôi, ở nông thôn đây là chuyện thường gặp. Con yên tâm đi, bọn ta không chịu thiệt đâu, bố nuôi con đã đánh bọn họ thảm hơn mấy ngàn lần đó, ha ha.”
Diễn xuất vụng về của bố Triệu sao có thể lừa được Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi nói sự thật với con đi.”
“Yên tâm, bây giờ con có tiền đồ, tuyệt đối có năng lực để thay hai người gánh vác mọi chuyện.”. Đam Mỹ Hài
Bố Triệu liếc nhìn mẹ Triệu, mẹ Triệu khẽ lắc đầu, rõ ràng là không muốn bố Triệu nói ra sự thật.
Bố Triệu vỗ vai Diệp Huyền Tần nói: “Haiii, Huyền Tần, bố biết là con muốn báo thù cho chúng ta…vẫn nên bỏ qua đi.”
“Đối phương là một băng đảng, bố biết các con làm ăn buôn bán, sợ nhất là dây dưa với bang phái đen tối. Vì bố mẹ mà ảnh hưởng đến việc làm ăn của con thì thật không đáng.”
“Yên tâm đi, bọn họ không dám làm gì bố mẹ đâu.”
Diệp Huyền Tần sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, anh truy hỏi mãi nhưng bố mẹ Triệu vẫn không chịu nói ra.
Diệp Huyền Tần không thể làm gì khác ngoài việc tạm thời gác lại việc này.
Anh đặt quà trên bàn nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, chị Nhã Văn đâu ạ.”
Bố Triệu nói: “Nó đang bận rộn xem xét dự án Nghĩa An.”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Được. Bây giờ con sẽ đi tìm chị Nhã Văn.”
Diệp Huyền Tần rời đi.
Có điều, anh không đi đến chỗ dự án Nghĩa An, mà đi đến đầu thôn bắt chuyện cùng với mấy ông cụ đang phơi nắng.
Anh cho mỗi người một hộp thuốc lá, đối phương thụ sủng nhược kinh đưa hay tay ra nhận lấy, mặt đầy nịnh bợ tâng bốc.
Sau khi đơn giản trò chuyện mấy câu, Diệp Huyền Tần liền đi thẳng vào chuyện chính: “Ông ơi, các ông có biết ai đến nhà cháu gây chuyện hay không ạ.”
Mấy ông cụ trố mắt nhìn nhau, ngượng ngùng không dám nói.
Cuối cùng có người khuyên nhủ: “Huyền Tần, ông Triệu không muốn bọn ta nói cho cháu nghe.”
“Biết quá nhiều không tốt cho cháu đâu.”
Diệp Huyền Tần không nói nhiều, đi lên xem cầm lấy hai chồng tiền rồi nói: “Ai nói cho cháu nghe trước tiên thì số tiền này chính là của người đó.”
Thấy hai chồng hai, mấy cụ mắt liền đồng loạt sáng lên.
“Tôi biết tôi biết.” Một đám người hét lên: “Hôm này là Chó Đen đến nhà cháu gây sự.”
Diệp Huyền Tàn nói thầm: “Chó Đen? Chưa nghe qua bao giờ, là ai vậy?”
Một ông lão giơ tay lên nói: “Anh ta là rắn độc ở xung quanh đây, lúc nào cũng hốc hách ngang tàn, bắt nạt chúng tôi, nhưng thế lực sau anh ta rất lớn, mọi người đều tức giận nhưng không ai dám nói lời nào.”
Diệp Huyền Tần như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mặc dù anh đã bảo Sở Trương chiếm thế lực ngầm của thành phố Giang nhưng hầu hết các khu vực chiếm được đều ở thành phố.
Nơi nhỏ bé như dự án Nghĩa An này bọn họ cũng lười thu về.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Bọn họ vì sao lại đến nhà cháu gây chuyện?”
Có người nói: “Hình như là có liên quan đến Nhã Mẫn cụ thể như nào thì tôi cũng không rõ lắm.’
“Đúng rồi, chị Nhã Mân” Diệp Huyền tần chợt đứng lên, chạy vọt vào xe.
Bây giờ chị Nhã Mẫn có thể gặp nguy hiểm.”