Sau một tiếng va chạm lớn, hai xe đâm sầm vào nhau.
Thanh chắn bảo vệ của ô tô đã bị hư hỏng, chủ xe đạp điện cũng ngã lăn ra đất.
Từ Lam Khiết kinh hãi che miệng: “Thôi xong, đâm vào người ta rồi.”
Diệp Huyền Tần giận dữ mắng: “Chết tiệt, làm hỏng xe của anh rồi.”
Từ Lam Khiết trừng mắt lườm Diệp Huyền Tần: “Đã là lúc nào rồi anh còn để ý đến xe với cộ, đi xem xem người ta có bị thương không đi.”
Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ cười khổ.
Chiếc xe này đã đi cùng anh biết bao năm tháng, sao em biết được nó quan trọng đối với anh đến mức nào.
Bốn người lục tục xuống xe.
Chủ xe đạp điện đang nằm dưới đất, hò hét: “Lái xe kiểu gì thế, mắt mọc trên trán à.”
“Bồi thường đi, không đưa đủ ba trăm năm mươi triệu thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Nghe thấy giọng nói này, một nhà Từ Lam Khiết đều có chút sửng sốt.
Giọng nói này hình như là của… Trần Hạ Lan.
Mà nghe những gì cô ta nói, là đang giả vờ dàn cảnh bị đâm xe à?
Từ Lam Khiết vội vàng tiến lên quan sát, quả nhiên là Trần Hạ Lan.
Cô vội nói: “Hạ Lan à, cô không sao chứ, cô có bị thương ở đâu không, nếu có thì gia đình tôi sẽ chi trả tiền thuốc men.”
Nghe thấy thanh âm của Từ Lam Khiết, cả người Trần Hạ Lan chợt run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Xác nhận là gia đình Từ Lam Khiết rồi, Trần Hạ Lan nhục đến mức muốn tự sát tại chỗ.
Xấu hổ quá, quá sức xấu hổ, đi ăn vạ lại ăn vạ ngay nhà của tình địch.
Bọn họ nhìn thấy tình cảnh của mình bây giờ rồi, chắc chắn đang thầm cười nhạo mình đây.
Trong khoảng thời gian qua, cuộc sống của Trần Hạ Lan chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả – vô cùng thê thảm.
Em trai bị bắt, khiến gia đình cô ta biến thành người vô gia cư.
Mẹ thì ngày nào cũng điên điên khùng khùng, thắp hương khấn vái loạn xạ, thậm chí còn muốn ép Trần Hạ Lan đi ngồi tù thay cho em trai Trần Tiến Hà.
Vì một lòng muốn cứu em trai nên hiện giờ Trần Hạ Lan cũng không thể đi làm tiếp được nữa, trong nhà không còn thu nhập, một ngày ba bữa cũng là một vấn đề nan giải.
Vừa nãy khi bất cẩn va chạm với chiếc ô tô này, ban đầu cô ta còn muốn nhân cơ hội này để vơ vét chút tiền sinh hoạt, nhưng ai ngờ lại đụng trúng cả nhà tình địch và người yêu cũ.
Mà nhìn trang phục của gia đình Từ Lam Khiết, ai nấy đều trang trọng rạng rỡ.
Tuy họ đang đi một chiếc xe cũ nát, nhưng cô ta biết họ chỉ đang khiêm tốn mà thôi, chỉ một sợi dây chuyền trên cổ Từ Lam Khiết cũng đủ để mua mấy chiếc ô tô sang trọng.
Chưa nói đến chiếc đồng hồ Rolex trên tay Từ Huy Hoàng.
Dưới sự đối lập mạnh mẽ như vậy, cuộc sống của Trần Hạ Lan dường như không phải của con người nữa.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, tất cả những gì mà gia đình Từ Lam Khiết có được ngày hôm nay đều từ một tay Diệp Huyền Tần mà ra.
Nếu như lúc trước cô ta không ham bảy trăm năm mươi triệu tiền sính lễ mà đuổi Diệp Huyền Tần đi, thì những gì mà gia đình Từ Lam Khiết có được lúc này đều là của cô ta hết!
Mình, rõ ràng là đã có cơ hội để trở thành một người giàu có.
Cô ta hối hận muốn chết rồi.
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Phiền cô nhường đường, đừng chặn trước xe người ta như vậy.”
Trần Hạ Lan dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn Diệp Huyền Tần chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi quát: “Sao tôi phải nhường đường cho anh chứ!”
“Anh đâm phải tôi rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Diệp Huyền Tần nói: “Chúng tôi đi đường lớn, cô đi đường nhỏ, luật Giao thông đường bộ đã quy định người đi đường nhỏ phải nhường người đi đường lớn.”
“Mà nói mới nhớ, hiện nay đã có văn bản quy định người điều khiển xe đạp điện, xe máy điện đều phải gắn biển số và đội mũ bảo hiểm, cô chẳng có cái nào, là vi phạm luật pháp đấy…”
Trần Hạ Lan bị phản bác, á khẩu không nói năng được gì nữa.
Từ Lam Khiết không chịu nổi.
Hiện giờ Trần Hạ Lan đã thảm hại lắm rồi, không cần phải làm mọi chuyện căng thẳng thêm nữa.
Dù gì thì hai người còn có tình nghĩa bạn bè thân thiết gần mười năm.
Từ Lam Khiết nói: “Thôi mình đi thôi Huyền Tần, đừng tranh cãi nữa.”
“Chuyện lần này là lỗi tại chúng tôi. Hạ Lan này, trong này là ba trăm năm mươi triệu, cô cầm lấy đi.”
Từ Lam Khiết đưa cho Trần Hạ Lan một tấm thẻ ngân hàng.
Nhìn thấy tấm thẻ đó, hai hàng nước mắt của Trần Hạ Lan đã chảy ra không ngừng.
Ba trăm năm mươi triệu đó, đối với Trần Hạ Lan hiện giờ có thể nói là tiền cứu mạng.
Nhưng Từ Lam Khiết lại có thể tiện tay lấy ra mà không chút chần chừ nào… Chút tiền này đối với cô, chẳng khác nào chín con trâu mất một sợi lông cả.”