Chiến Thần Phong Vân

Chương 387: Chương 387




Sự chênh lệch to lớn này làm cho Trần Hạ Lan gần như sụp đổ.

Trước kia Từ Lam Khiết không bằng cô ta, thậm chí còn phải nhờ vào năng lực của cô ta mà duy trì nhà máy.

Nhưng hiện tại, Từ Lam Khiết lại vượt mặt cô ta không biết bao nhiêu lần!

Cô ta không cam lòng, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.

Từ Lam Khiết nhét tấm thẻ vào tay Trần Hạ Lan: “Hạ Lan à, cô cầm chỗ tiền này đi, giúp đỡ gia đình cô…”

Bốn chữ “giúp đỡ gia đình” kia đã đánh thẳng vào nội tâm Trần Hạ Lan.

Cô ta hét lên: “Cút đi!”

“Mày đang thương hại tao đang thông cảm với tao sao? Ha ha ha, Trần Hạ Lan đây không cần mày bố thí!”

“Từ Lam Khiết, ngày xưa mày không bằng tao, và bây giờ, hay mãi mãi về sau mày cũng không so được với tao!”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ đứng lên trên tất thảy, mày cứ chờ đó!”

Cô ta như phát điên lên, bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng rồi ném xuống đất, dựng xe dậy rồi lái đi.

Từ Lam Khiết gọi cô ta, nhưng cô ta không hề quay lại, sợ rằng nước mắt sẽ chảy ra, làm lộ sự nhu nhược của mình.

Từ Lam Khiết thở dài: “Tội gì phải thế.”

Diệp Huyền Tần búng trán Từ Lam Khiết đang sầu não: “Ôi trời, em đó, cái tật hay rủ lòng thương nãy mãi mà không bỏ được.”

“Em nhớ này, người hiền lành sẽ bị chèn ép đó, sau này em cứ ngoan ngoãn đi theo anh đi, khỏi bị người ngoài bắt nạt.”

Từ Lam Khiết xoa trán, bực bội nói: “Này này này, anh nhẹ cái tay thôi chứ, đầu em sắp lõm vào rồi.”

Diệp Huyền Tần ra vẻ vô tội: “Vậy em búng trán lại anh là được.”

Từ Lam Khiết nở một nụ cười xấu xa, cong ngón tay lên, búng vào trán Diệp Huyền Tần.

“Á, tay của em… Đầu anh không phải là đầu gỗ nữa rồi, là đầu sắt mới đúng!!!”

Cả nhà cười nói cùng đi về nhà.

Trong nhà, bà ngoại đang ngồi ngủ gật trên ghế, còn Uyển Nhi thì đang mở to mắt xem TV.

Dù đang ngủ nhưng bà ngoại vẫn nắm tay Uyển Nhi, sợ cô bé chạy lung tung.

Nhìn thấy gia đình Từ Lam Khiết đã về, đôi mắt Uyển Nhi chợt sáng bừng lên, rón rén rút tay ra khỏi tay bà ngoại, tung tăng chạy đến bên cạnh Từ Lam Khiết, vươn đôi tay mũm mĩm ra.

“Chị gái mẹ nuôi ôm con đi.”

Từ Lam Khiết chiều theo, ôm cô bé vào trong lòng, xoa xoa gương mặt nhỏ bé của Uyển Nhi: “Uyển Nhi ở nhà có ngoan không nào.”

Uyển Nhi giơ tay lên để trên môi, ra dấu im lặng: “Suỵt, nói nhỏ thôi, bà ngoại ngủ rồi đó.”

Từ Lam Khiết nhỏ giọng khen: “Uyển Nhi ngoan quá.”

Uyển Nhi đáp: “Uyển Nhi ngoan lắm luôn, bà ngoại nói là nếu con ngoan sẽ làm bánh bông lan cho con ăn đó…”

Nói đến đây, dường như chợt nhớ ra điều gì, cô bé nhanh nhẹn chạy ra khỏi vòng tay của Từ Lam Khiết, chạy vào phòng ngủ.

Cả nhà Từ Lam Khiết nhìn nhau, không hiểu gì, không biết Uyển Nhi định làm gì.

Chẳng bao lâu sau, Uyển Nhi lại chạy ra khỏi phòng ngủ, tay ôm một hộp quà.

Cô bé giơ hộp quà lên: “Ông ơi, bà ơi, bố mẹ ơi, đây là quà của Uyển Nhi tặng mọi người.”

Lý Khả Diệu cười dịu dàng: “Uyển Nhi nhà ta càng ngày càng hiểu chuyện, đã biết tặng quà cho ông bà rồi đó.”

“Mau mở ra đi, xem Uyển Nhi tặng chúng ta thứ gì nào.”

Từ Lam Khiết nhanh chóng mở hộp quà ra.

Bên trong là bốn chiếc bánh bông lan được xếp gọn gàng ngay ngắn.

Nhưng hình như chúng đã được để trong hộp được một khoảng thời gian rồi, có hai chiếc đã bị mốc.

Còn hai miếng còn lại thì có vẻ còn mới.

Tay Từ Lam Khiết hơi run run, khóe mắt hồng hồng: “Uyển Nhi lấy bánh ở đâu ra vậy?”

Uyển Nhi tự hào khoe: “Là do Uyển Nhi ngoan nên bà làm cho Uyển Nhi ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.