Trần Hạ Lan nói: “Ông Hồ, ông có biết rằng bố vợ của Diệp Huyền Tần là Từ Huy Hoàng đã mở một phòng khám.”
“Ông nói xem, nếu phòng khám bệnh của Từ Huy Hoàng xảy ra tai nạn y khoa, loại tai nạn mà xảy ra mạng người thì nửa cuộc đời sau này của Từ Huy Hoàng có bị hủy hoại không?”
“Chúng ta bí mật thao túng chuyện này, đem ngọn lửa này đốt trên người Diệp Huyền Tần, khi đó anh ta sẽ khó mà bảo vệ chính mình.”
“Đến lúc đó, cả nhà họ Từ sẽ chỉ còn lại hai người phụ nữ, không phải là giống như cá nằm trên thớt để chúng ta tùy ý giết mổ sao?”
Hồ Thanh Sơn im lặng.
Trần Hạ Lan tiếp tục thuyết phục ông ta: “Tốt nhất nên chọn người chết trong tai nạn y tế này là một người có địa vị cao, là người có ảnh hưởng khắp cả nước.”
“Khi đó, ngọn lửa này sẽ bùng cháy cả đất nước, cho dù năng lực của Diệp Huyền Tần có lớn đến đâu cũng không thể nào dập tắt được.”
Hồ Thanh Sơn hít sâu một hơi: “Quả nhiên, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.”
“Kế hoạch của cô rất hay, có cơ hội thành công. Tôi sẽ nghiên cứu kỹ và đưa ra câu trả lời cho cô trong thời gian sớm nhất.”
Trần Hạ Lan: “Tôi chờ tin tốt từ ông.”
Cúp điện thoại xong, khóe miệng Hồ Thanh Sơn lộ ra một tia giễu cợt.
Xem ra người phụ nữ này cũng không quá ngốc, có thể nghĩ ra thủ đoạn này.
Nhưng mà, trên lý thuyết thì kế hoạch này rất có tác dụng nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Trước hết là phải tìm được một người phù hợp.
Rốt cuộc phải chọn ai?
Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bị gõ.
Hồ Thanh Sơn: “Vào đi!”
Một người thanh niên bước vào.
Người thanh niên này chính là tai mắt mà Hồ Thanh Sơn bố trí bên cạnh Vương Minh để bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể theo dõi động tĩnh của Vương Minh.
Người thanh niên nói: “Ông Sơn, có một tin tức quan trọng cần báo cáo với ông.”
Hồ Thanh Sơn cao hứng nói: “Nói.”
Người thanh niên nói: “Ông Sơn, đây là tin tức đáng tin cậy, Vương Minh sắp chết.”
“Cái gì.” Hồ Thanh Sơn sửng sốt, trừng lớn mắt nhìn thiếu niên: “Nói chi tiết cho tôi biết, tình huống thế nào?
Người thanh niên bắt đầu nói.
“Sáng nay Vương Minh đột nhiên hẹn một đoàn chuyên gia y tế hàng đầu đến khám cho ông ấy.”
“Quá trình kiểm tra y tế hoàn toàn được bảo mật, không cho phép người ngoài có mặt…Tử Hàm cũng không được vào.”
“Tuy nhiên, sau khi kiểm tra sức khỏe, tôi nhận thấy sắc mặt Vương Minh hiện lên vẻ mất mát rất rõ ràng, ông ấy im lặng không nói và thậm chí không trả lời câu hỏi của Tử Hàm.”
“Lúc đó tôi đã nghi ngờ rằng cơ thể của Vương Minh chắc hẳn đã xảy ra vấn đề lớn.”
“Vì vậy, tôi đã tìm đội ngũ y tế khám sức khỏe cho Vương Minh và tiêu tốn rất nhiều tiền thì cuối cùng mới biết được sự thật từ miệng họ.”
Hồ Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh niên: “Nói tiếp.”
Chàng trai trẻ nói: “Thì ra Vương Minh bị ung thư tuyến tụy”.
“Căn bệnh này rất hiếm, 5 năm qua mới có một ca trên toàn tỉnh Hà Sơn. Ung thư tuyến tụy thường không có triệu chứng gì, nhưng một khi đã có triệu chứng và cảm thấy khó chịu thì đã muộn, không còn khả năng chữa khỏi và quãng đời còn lại sẽ rất ngắn ngủi.”
“Vương Minh chỉ còn sống nhiều nhất là ba tháng.”
Hồ Thanh Sơn vội hỏi: “Có chắc không?”
Người thanh niên gật đầu: “Vâng. Tôi đã sao chép hồ sơ bệnh án của Vương Minh từ đội ngũ y tế kia, xin mời ông xem.”
Người thanh niên chuyển bệnh án lên.
Đọc xong, Hồ Thanh Sơn rất phấn khích.
Đó là sự thật, không còn nghi ngờ gì nữa!
Anh ta không thể không nghĩ đến sự liên quan giữa bệnh “ung thư tuyến tụy” của Vương Minh và kế hoạch “sơ suất y tế” của Trần Hạ Lan.
Vương Minh chính là một kẻ ngốc phù hợp cho kế hoạch này!
Đúng là vừa định ngủ thì có người đưa gối đầu, ăn mày lại gặp chiếu manh!
Dù rất phấn khích nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giả vờ bình tĩnh: “Ừm, tôi hiểu rồi, anh đã làm rất tốt.”
“Hãy nhớ rằng chuyện này phải được giữ bí mật và không bao giờ được phát tán ra bên ngoài.”