Chiến Thần Phong Vân

Chương 450: Chương 450




Diệp Huyền Tần đầy áy náy nói: “Lam Khiết, em cứ yên tâm đi, anh vẫn còn muốn trông chờ vào em để được ăn bám nhà vợ mà, làm sao dám bỏ em đi được. Không có em chắc anh đói chết mất.”

Hu hu!

Từ Lam Khiết lại càng khóc lớn hơn nữa: “Được, em sẽ nuôi anh cả đời nên anh không được rời khỏi em thêm lần nào nữa đâu.”

Diệp Huyền Tần: “Thì cũng do em nhất quyết đòi thấy tuyết rơi giữa trời tháng sáu mới chịu tin tưởng anh nên anh mới đành phải tạm xa em để đi vận chuyển tuyết mà. Bây giờ thì em chịu tin anh chưa?”

Từ Lam Khiết: “Im ngay, nhỡ như em nói em muốn trăng trên trời thì anh cũng hái nó xuống cho em chắc?”

Diệp Huyền Tần: “Hái xuống thì chắc là không hái được rồi, thế nhưng anh có thể đưa em đi lên đó.”

Lời anh nói là thật.

Thế nhưng tất nhiên mọi người xung quanh đều nghĩ rằng Diệp Huyền Tần đang thề non hẹn biển vớ vẩn thôi.

Bọn họ cũng không thể nói được gì, xem như bị nhét cho một quả chanh… Chua muốn chết.

Thì ra cả trận tuyết ầm ĩ thế này là để hai người bọn họ khoe khoang tình cảm hả, quá đáng thật.

Người anh em này đi tán gái cũng chịu chơi quá thể đáng, ít nhất cũng phải vung vào đây mấy trăm tỷ đồng rồi chứ ít ỏi gì.

Người anh em này có thể nói là trâu bò.

Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cũng rơi đầy nước mắt.

Về là tốt rồi, quay về là được rồi.

Người một nhà đoàn tụ với nhau thế này, dù có đánh mất giang sơn thì đã sao?

Từ Nam Huyên cũng bị anh làm cho cảm động, lau nước mắt: “Tên chó má này cũng biết cách chơi thật đấy, làm tôi cũng cảm động lây… Ấy, không không, có cái mốc xì ấy! Từ Nam Huyên, tại sao mày lại có thể cảm động cơ chứ? Nguyên tắc làm người của mày đâu? Lập trường của mày đâu? Liêm sỉ của mày đâu?”

“Từ Lam Khiết là số một Từ Lam Khiết là số một, Từ Lam Khiết là số một, tên chó má Diệp Huyền Tần không xứng với em ấy.”

Phạm Thúy Lan hơi tức giận.

Tại sao? Tại sao cách tán gái hay như vậy mà cô ta không nghĩ tới?

Nếu như người tỏ tình là cô ta thì chắc chắn có thể tóm được Từ Lam Khiết đi.

Thế nhưng cuối cùng vẫn bị tên chó má Diệp Huyền Tần kia nghĩ ra trước, tức thật!

Từ Lam Khiết, em phải nhớ kỹ tình yêu khác giới chỉ để sinh con đẻ cái duy trì nòi giống còn tình yêu đồng giới mới là tình yêu chân thật!

Hồ Thanh Sơn còn tức tối hơn cả Phạm Thúy Lan.

Ông đây tới bắt mấy người bỏ vào tù đấy, mấy người thì hay rồi, ở đây khoe khoang tình cảm với bàn dân thiên hạ.

Khinh thường ai thế.

Hồ Thanh Sơn tức giận mắng: “Diệp Huyền Tần, trở về đúng lúc lắm.”

“Có người kiện anh tội giết người vô tội, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong không khí lãng mạn ban nãy.

Phải rời, mấy người sắp chết đến nơi rồi vẫn còn tâm trạng để ở đó khoe khoang tình cảm, đúng là hết nói nổi.

Gia đình Từ Lam Khiết lập tức trở nên căng thẳng.

Từ Lam Khiết thấp thỏm không yên nhìn Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, chúng ta…”

Diệp Huyền Tần khẽ cười, cầm hoa tươi trong tay đưa cho Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, tặng cho em này. Chúng ta cứ như bình thường thôi, anh sẽ gánh vác cả bầu trời này cho em, em chỉ cần đứng đó xem cuộc vui là được.”

Từ Lam Khiết ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm,, em nghe lời anh.”

Diệp Huyền Tần lại nhìn Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng.

Hai người cũng gật đầu cổ vũ.

Bấy giờ Diệp Huyền Tần mới nhìn về phía Hồ Thanh Sơn: “Cố vấn Sơn này, cơm có thể ăn bậy, nói thì không được nói linh tinh đâu đấy. Cố vấn nói tôi giết người vô tội nhưng tôi đã giết ai mới được chứ?”

Hồ Thanh Sơn: “Hừ, bớt giả khùng giả điên ở đây đi.”

“Tôi có bằng chứng vô cùng xác thực là anh đã hại chết Vương Minh.”

Diệp Huyền Tần: “Ồ thế ư? Cố vấn Sơn nguyền rủa Vương Minh chết thế này bộ không sợ Vương Minh đến gây chuyện với mình ư?”

Hồ Thanh Sơn tức tối quát: “Bớt lắm mồm lắm miệng ở đây đi. Người đâu, bắt Diệp Huyền Tần lại cho tôi.”

Người của Hồ Thanh Sơn nhanh chóng đi về phía Diệp Huyền Tần.

Thế nhưng Diệp Huyền Tần lại vung tay lên: “Chờ đã. Tôi có bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình.”

Hồ Thanh Sơn: “Có bằng chứng gì thì chớ đến khi ra tòa rồi chúng ta nói tiếp.”

Diệp Huyền Tần: “Uầy, dục tốc bất đạt.”

“Nếu như Cố vấn Sơn cho rằng tôi chắc chắn phải chết ở đây không có gì để nghi ngờ thì cần gì phải để ý tới chút thời gian này.”

“Xem trước bằng chứng của tôi đã rồi chúng ta tính tiếp cũng được vậy.”

“Xuất hiện đi!”

Anh vừa nói xong thì cuối đường bỗng nhiên có tiếng động cơ gầm rú vang lên.

Mọi người lập tức nhìn về phía đó.

Đó là một đoàn xe cực kì đắt đỏ chạy nhanh về phía này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.