Ở chính giữa đoàn xe là một chiếc Rolls-Royce Phantom với tám chiếc Mercedes-Benz hộ tống bên cạnh.
Mọi người bỗng xôn xao bàn tán: “Rolls-Royce Phantom? Theo tôi biết, chỉ có hai chiếc Phantom trong tỉnh Hà Sơn.”
“Đúng vậy, một chiếc thuộc về nhà họ Trịnh chiếc còn lại thuộc về Vương Minh.”
“Là chủ nhân của nhà họ Trịnh.”
“Không. Người đứng đầu nhà họ Trịnh đã quen dùng xe BMW để hộ tống, nhưng chiếc Rolls-Royce này lại là xe Mercedes-Benz hộ tống… đây là phong cách khi ra ngoài của Vương Minh.”
“Ý của anh nghĩa là… người đó là Vương Minh? “
“ Khả năng rất lớn ”
“Nhưng mà Vương Minh đã chết rồi.”
“Anh đã tận mắt nhìn thấy thi thể của Vương Minh chưa?”
Ngay khi lời nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, có một ý nghĩ đáng sợ và táo bạo đã trỗi dậy trong lòng mọi người.
Đoàn xe dừng lại trước mặt mọi người. Trên chiếc Mercedes-Benz, hàng chục người mặc bộ đồ đen bước xuống, vây quanh chiếc xe Phantom
Đội trưởng đội vệ sĩ mở cửa, từ chiếc Phantom có hai người bước xuống.
Một trong số đó là thẩm phán, người còn lại hóa ra là Vương Minh!
Vương Minh người đã “chết” trong nhiều ngày!
Sắc mặc Vương Minh trông rất ổn, không hề có dấu hiệu bệnh tật.
Cái này… cái quái gì đang xảy ra vậy!
Chết rồi còn có thể sống lại? Vô lý!
Mọi người nhất thời cảm thấy não dường như không đủ dùng.
Hồ Thanh Sơn và Phạm Thúy Lan nhìn nhau, hội trường hỗn loạn.
Họ đã tính cả nghìn cách, nhưng cuối cùng lại tính sai.
Đánh chết bọn họ cũng không nghĩ ra được, Vương Minh vậy mà lại còn sống.
Điều này không còn gì cả, mọi thứ đều thất bại trong gang tất rồi!
Tuy nhiên, người ta nói rằng Vương Minh vẫn còn sống, tại sao lại giả vờ chết?
Một linh cảm không rõ xuất hiện trong hai người họ, và bọn họ cảm nhận được mùi vị của âm mưu mạnh mẽ.
Ông ta cầm cờ hiệu trên xe, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dán mắt vào Từ Huy Hoàng.
Ông ta nở một nụ cười hiền lành đi về phía Từ Huy Hoàng
Trên cờ hiệu, tám chữ “Hoa Đà tái thế, diệu thủ hồi xuân”, màu vàng óng ánh.
Có người kết luận ngay rằng tám ký tự này được làm bằng vàng rồng.
Vương Minh, thực sự là một tay chơi lớn.
Vương Minh bước đến chỗ Từ Huy Hoàng và cúi đầu thật sâu: “Ông Hoàng, ông thực sự là một bác sĩ thiên tài có thể chữa lành bệnh ung thư tuyến tụy cho tôi.”
“Cẩn thận cẩn thận, đây là ít thành ý, và tôi hy vọng ông Hoàng sẽ chấp nhận nó!”
Từ Huy Hoàng ngây người.
Ông thực sự có thể chữa khỏi bệnh ung thư tuyến tụy?
Lúc trước là Lưu An Hiển, bây giờ là Vương Minh…
Phương đơn thuốc bổ lớn mà ông kê có thực sự có tác dụng thần kỳ đối với bệnh ung thư tuyến tụy?
Ông, Từ Huy Hoàng, có thể vô tình tạo ra một phép màu y học!
Đơn giản mà nói là quá tuyệt vời.
Ông đã quyết định rồi, sẽ nộp bằng sáng chế y tế độc quyền này.
Ông run run cầm lấy cờ hiệu: “Cám ơn, cám ơn.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Ông Minh, vừa rồi có người nói tôi giết ông, bây giờ ông phải chứng minh tôi vô tội đi?”
Vương Minh nói: “Cái này vẫn còn phải chứng minh sao? Tôi đang đứng ở đây. Chỉ cần mắt tôi không mù, tôi vẫn có thể phân biệt đúng sai.”
Haha!
Tất cả mọi người đều mỉm cười, đây là chế nhạo cho sự mù quáng của Hồ Thanh Sơn.
Hồ Thanh Sơn: “…”
Thật khốn nạn!
Ông ta cũng nhận ra được Vương Minh đã cấu kết với Diệp Huyền Tần để giở trò cười nhạo ông ta.
Ông ta đã phản bội chính mình!
Lúc này vẻ mặt ông ta thật khó coi giống như bị ép ăn shit vậy.
Diệp Huyền Tần nhìn Hồ Thanh Sơn: “Cố vấn Sơn, bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”
Hồ Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền Tần, cậu thật là lợi hại, lợi hại đến mức cho đến bây giờ tôi còn chưa tìm ra được bằng chứng của cậu. ”
“Tuy nhiên, cậu cho rằng xuất thân của cậu có thể che giấu được cho sự vô lương tâm của cậu sao? ”
“Sai rồi, trong mắt tôi, lai lịch của cậu không có gì đáng để nói. Ngày nào đó tôi sẽ dốc toàn lực khiến cậu hồn vía lên mây.”