Nét mặt Diệp Huyền Tần tràn đầy vẻ khinh thường: “Tôi biết, ông bất quá chỉ là một con chó đứng phía sau lưng chủ nhân mình thôi.”
“Tuy nhiên, cho tới bây giờ, chủ nhân của ông vẫn chưa xuất hiện, ông không dám đối đầu với tôi. Ông ta chỉ là một con rùa rụt cổ, tôi cũng không sợ đâu. ”
Hồ Thanh Sơn tức giận: “Ngông cuồng, đến người đó mà cậu cũng dám xúc phạm.”
“Lúc trước không ra tay, không phải là không dám mà là khinh thường, cậu có tư cách gì để ông ấy ra tay chứ.”
“Chẳng qua, bây giờ đã khác rồi. Thực lực mà cậu thể hiện bây giờ đã lọt vào mắt bọn người của ông ấy, mà cậu còn dám mắng ông ấy. Có tin tưởng thuộc hạ của ông ấy sẽ tự tay bóp chết cậu không. ”
“Cậu nên ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ rồi chờ chết đi. ”
“ Thu dọn, trở về! ”
Ông ta chuẩn bị dẫn người rời đi. Diệp Huyền Tần đột nhiên gọi: “Từ từ đã.”
“Ông đem nhiều người như vậy tiến vào chỗ của tôi, bắt nạt người của tôi. Bây giờ muốn rời đi mà không nói một lời xin lỗi. Như vậy có hợp lý không?”
Hồ Thanh Sơn: “Xin lỗi? Xin lỗi cái đầu ông đó!”
“Tôi là quân đội, mà cậu chẳng qua chỉ là giang hồ mà thôi. Cậu ở trước mặt tôi vĩnh viễn đều là cháu nội. ”
“Cháu trai muốn ông nội xin lỗi, đi mà nằm mơ đi.”
“Được rồi. ”
Diệp Huyền Tần kêu lên: “Hay cho một tiếng cháu trai và ông nội.”
“Hôm nay, tôi sẽ theo vậy. Nhân tiện, đây là lãnh thổ của tôi, bên ngoài có thể xưng ông nhưng ở đây bắt buộc phải là cháu.”
Mọi người đều sững sờ.
Anh chàng này thực sự không phải là một kẻ điên bình thường.
Đã quá muộn để tránh những người có xuất thân như Hồ Thanh Sơn.
Anh ta thực sự bắt mọi người phải gọi mình là “ông nội.”
Cho dù người ta có hô hào, anh ta có dám đồng ý không?
Từ Lam Khiết lo lắng: “Huyền Tần, bỏ qua đi.”
“Chứng minh mình vô tội cũng không dễ dàng gì, chi bằng bỏ qua đi.”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Làm sao được, vợ tôi chỉ có tôi được bắt nạt, người ngoài thì dựa vào cái gì chứ! ”
“Hôm nay nhất định phải bắt ông ta gọi ra xưng hô này. ”
Hồ Thanh Sơn cười điên cuồng:” Được, được, được rồi! ”
“Hôm nay tôi muốn xem, nếu tôi không gọi ông nội, cậu có dám giết tôi không?”
Ông ta thực sự muốn Diệp Huyền Tần làm điều đó sao?
Khi đó, chỉ một tội danh ‘hành hung công an’ cũng đủ khiến anh lãnh đủ rồi.
Diệp Huyền Tần đột nhiên nhìn Vương Minh: “Vương Minh, theo tôi biết, trong cặn thuốc của ông đã được phát hiện có thành phần cực độc.”
“Vì sao có cặn thuốc rất độc mà ông vẫn chưa chết?”
Vương Minh nói: “Bởi vì, tôi thấy ai đó đầu độc vào thuốc của tôi nên tôi đã không uống nó.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, vậy ai đã hạ thuốc ông?”
Vương Minh: “Là nhóm người của tập đoàn sát thủ Tử Dạ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông có thù hận với người của tập đoàn Tử Dạ à?”
Vương Minh lắc đầu nói: “Không.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, vậy có nghĩa bọn họ hạ độc ông là do có người khác giao phó. ”
“Ông biết sai khiến bọn họ không?”
Vương Minh lắc đầu: “Thực lực đối phương rất mạnh, tôi không ngăn cản được và bọn họ đã chạy thoát, nên không hỏi được kẻ sát nhân thực sự ở đằng sau.”
Diệp Huyền Tần cười: “Ở đây bọn họ có thể trốn được đi đâu chứ.”
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra bấm một cuộc gọi: “Đã thẩm vấn ra được gì chưa?”
“Hả? Bên kia không mở miệng sao?”
“ Giao cho tôi thử xem, không được thì giao cho quân đội. Nghe nói quân đội có hậu viện rất mạnh, tất cả những người vào trong đều mở miệng vâng lời. “