Vương Minh vui mừng khôn xiết: “Chỉ huy Diệp, cậu đã bắt được hung thủ rồi?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy! Tôi tin rằng kẻ sát nhân thực sự ở đằng sau sẽ sớm bị bại lộ.”
“Ông nói xem có đúng không? Cố vấn Sơn?”
Lúc này, khuôn mặt của Hồ Thanh Sơn và Phạm Thúy Lan liên tục biến sắc.
Phương pháp của Diệp Huyền Tần khiến họ bị sốc.
Không ngờ anh còn có thế bắt được tên sát nhân đầu độc Vương Minh!
Phải biết rằng, thực lực của sát thủ đó trong nhóm Tử Dạ chỉ kém Phạm Thúy Lan hai bậc, thuộc hàng bậc thầy cấp S trong nhóm, là một sát thủ ưu tú!
Sức mạnh của Diệp Huyền Tần vượt qua sát thủ tinh nhuệ?
Hồ Thanh Sơn vẫn còn nghi ngờ về điều này, nếu Diệp Huyền Tần đang lừa ông ta, thì anh đúng là chưa bắt được sát thủ.
Ông ta nhìn Phạm Thúy Lan.
Phạm Thúy Lan ngay lập tức hiểu ý ông ta, và nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số của sát thủ.
Điện thoại đã lâu chưa kết nối được.
Mặt Phạm Thúy Lan tái mét.
Sát thủ bị mất liên lạc, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là chết và thứ hai là bị bắt.
Bây giờ, bất kỳ một trong cái nào cũng gây bất lợi cho họ.
Phạm Thúy Lan khó khăn gật đầu với Hồ Thanh Sơn.
Hồ Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Sát thủ đó thực sự đã rơi vào tay Diệp Huyền Tần.
Nếu sát thủ bị thẩm vấn và phát hiện ra mọi chuyện là do ông ta đã chỉ định ám sát Vương Minh thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Từ ngồi tù, đến chết.
Hơn nữa, tên này còn biết cả Sói Quật.
Sói Quật là tinh nhuệ bí mật hàng đầu của quân đội và là huyền thoại trong giới thẩm vấn tội phạm của Đại Hạ.
Những người biết đến “Sói Quật” hầu hết đều là giới tinh hoa chuyên làm trong ngành thẩm vấn.
Có lẽ anh chàng này cũng có một số khả năng trong việc thẩm vấn, rất có thể sự thật sẽ được tiết lộ thông qua cuộc thẩm vấn.
Lính tại ngũ thông đồng với hung thủ, tội ác không thể tha thứ, ước chừng ngay cả chủ nhân phía sau cũng không thể bảo vệ mình.
Hồ Thanh Sơn sợ hãi.
Ông ta hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Diệp Huyền Tần, người xưa nói câu, ở đời phải sống tốt, tương lai còn gặp lại, hôm nay giết người cũng không tốt lắm đâu!”
Diệp Huyền Tần tức giận: “Cút!”
“Khi ông đã nhắm vào gia đình tôi, tại sao ông không nghĩ đến sự việc ngày hôm nay?”
“Hôm nay, cho dù ông kêu tôi là ông nội, hay là cá chết lưới rách, ông cũng sẽ chết.”
Đôi mắt Hồ Thanh Sơn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần như muốn ăn thịt anh, uống máu anh.
Tên khốn này đã đẩy mình vào ngõ cụt.
Trước sự đe dọa, Hồ Thanh Sơn không thế không thừa nhận.
Ông ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ông nội, tôi sai rồi, hôm nay không nên xúc phạm đến ông.”
“Ông là người rộng lượng, đừng phải trái một người tầm thường như tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Nói lớn hơn “
Hồ Thanh Sơn nghiến răng lặp lại những gì đã nói.
Diệp Huyền Tần nghe xong tỏ vẻ kinh ngạc: “Ông gọi tôi là cái gì?”
Hồ Thanh Sơn nắm chặt tay: “Ông nội.”
Diệp Huyền Tần: “Cút! “
“Ông còn lớn hơn bố tôi, lại gọi tôi ông nội, thuận miệng quá nhỉ?”
“Đi đi, đừng để tôi gặp lại ông.”
Hai mắt Hồ Thanh Sơn đỏ bừng, gân xanh trên mặt nổi lên, cứng ngắc xoay người rời đi.
Hiện trường yên tĩnh đến lặng người, những người khác kinh hãi nhìn chằm chằm hai người.
Diệp Huyền Tần, một người giang hồ thực sự ép quân đội phải cúi đầu, phải gọi là “ông nội.”
Phần vinh dự này, trước không có người sau cũng không có người.
Vị thế của Diệp Huyền Tần trong thế giới ngầm đã đạt đến một tầm cao chưa từng có.
Ngay cả Vương Minh và Tử Hàm cũng không thể nhìn ngước nhìn.
Ít nhất, trước mặt Hồ Thanh Sơn hai người này chỉ là cháu trai, không phải là ông nội.
Phạm Thúy Lan nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy bất mãn.
Cô ta bèn đuổi theo Hồ Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Hồ Thanh Sơn, ông cứ như vậy mà nhận thua sao?”
“Đừng quên, chúng ta còn có một con đường lui.”
Con đường lui mà cô ta nói là mai phục ngàn dặm biên giới.”