Độc Lang nói: “Tìm cứu binh thì có gì sai chứ? Nếu ông có bản lĩnh thì tìm cứu binh đi?”
“Hôm nay tôi không những tìm cứu binh mà còn tìm thêm mấy người cứu binh nữa!”
“Cứu binh, cứu binh, các người đến rồi chứ?”
Một giọng nói mạnh mẽ và vang dội từ xa truyền đến: “Ông già này đến rồi đây.”
Trong giây tiếp theo, một bóng người từ trên trời rơi xuống và đáp xuống bên cạnh Độc Lang.
Mặt đất bị dẫm thành một cái hố lớn sâu nửa mét, điên cuồng run rẩy. Người đến là chiến thần Côn Luân.
Chiến thần Côn Luân vuốt râu, nhìn về phía sau nói: “Một đám rác rưởi, ngay cả ông già này cũng không đuổi kịp, thật xấu hổ cho người trẻ tuổi.”
“Ôi.” Trong rừng rậm truyền đến một tiếng hét: "Nếu nửa đường tôi không bị rắn độc cắn thì ông cho rằng ông có thể đạt được vị trí thứ nhất sao?”
“Ầm ầm ầm!”
Sát Lang cũng xông lên.
Sau đó, vài người nữa lần lượt đến, đó là lão trưởng thôn, Diệp Bất Chí và những người khác.
Mấy người nhìn cảnh tượng ở đây thì lộ ra vẻ thất vọng.
“Này, vậy là tôi đã đến quá muộn nên đã bỏ lỡ cơ hội để ra tay rồi sao?”
“Không sao, xem ra trận chiến vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
Độc Lang nhìn những người này thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc”
Mấy người nhìn Độc Lang một cách khó hiểu: "Đáng tiếc là gì? Đáng tiếc cái gì chứ?”
Độc Lang: “Các người đã bỏ lỡ một vở kịch tuyệt vời vừa rồi, tôi cảm thấy tiếc cho các người thôi.”
"Oh?"
Mấy người đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Mau nói xem, cái gì là vở kịch hay hả? Tôi thích nhất là xem kịch hay!"
Độc Lang nói: “Tôi vừa đá một cú vào mông của người thuộc cảnh giới Tuyệt Điện, ha ha ha... chỉ cần nghĩ về điều đó thôi thì đã cảm thấy hài lòng!” “Cái gì!”
Cảm xúc của chiến thần Côn Luân và mấy người có mặt hiển nhiên cũng rất phấn khích: “Thật không? Hay quá, cậu đá thêm một cái nữa cho tôi xem, tôi sẽ chụp cho cậu một tấm hình.”
“Tôi cũng muốn chơi, mau lên, hãy nói cho tôi biết ai là người thuộc cảnh giới Tuyệt Điện vậy?”
“Nếu tôi có thể dùng thực lực của cảnh giới Phong Vương mà đá người thuộc cảnh giới Tuyệt Điện thì cho dù không phải là cái mông của cảnh giới cao nhất thì cũng đủ để ông đây đắc ý cả đời rồi.”
Độc Lang vươn tay chỉ vào Địa Ma Vương: "Là ông ta.”
“Các anh em, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau liên thủ, tôi cùng tiền bối Diệp Bất Chí cầm chân ông ta, các người đá ông ta một cước. Nhất định phải dùng hết sức mà đá, đừng nương tay."
“Được!”
Mấy người cười rộ lên: “Anh, hãy hạ lệnh chiến, chúng tôi nóng lòng muốn đá vào cái mông của ông già thuộc cảnh giới Tuyệt Điện kia rồi!”
Mà vào lúc này, Địa Ma Vương hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Xấu hổ, nhục nhã trần trụi Thật xấu hổ khi một nhóm người coi việc đá vào mông ông ta như một thú vui.
Ông ta đường đường là một Địa Ma Vương uy nghiêm, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Tuy nhiên, ông ta không dám chống cự.
Nếu như Độc Lang không kêu cứu binh đến thì họ vẫn có một tia hy vọng chiến thắng. Ngay cả khi có Hổ Vương đến cũng không thành vấn đề, hai bên có thể bất phân thắng bại.
Nhưng mà hiện tại thì đối thủ có nhiều người đến cùng một lúc như vậy, kẻ yếu nhất chính là kẻ yếu nhất thì cũng là cường giả Phong Vương, còn có cường giả Tuyệt Điện cao nhất, làm sao mà họ có thể đánh trận này được chứ?
Trận chiến này căn bản là không có cách nào để đánh.
Địa Ma Vương nhìn Thiên Ma Vương rồi nói: “Anh, chúng ta... bây giờ chúng ta có nên tránh mũi dùi này hay không?”
Tránh mũi dùi trong lúc này chính là chạy trốn.