**********
Diệp Hiến Tần run rẩy đi đến bên cạnh Thiên Ma Vương nói: “Bố nuôi, bố... bố định làm gì?”
Diệp Hiến Tần luôn cảm thấy rằng Thiên Ma Vương sẽ làm điều gì đó bất lợi cho mình.
Thiên Ma Vương nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, chút nữa tôi kêu anh làm gì thì làm có nghe không?”
Diệp Hiến Tần gian nan gật đầu. Anh ta có tư cách để chống lại? Dĩ nhiên là không!
Phản kháng chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng mà nếu nghe lời của Thiên Ma Vương thì biết đâu lại có một con đường sống, anh ta tất nhiên là chọn cách sau.
Thiên Ma Vương quay lưng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay chạm đất.
Diệp Hiến Tần làm theo.
Tư thế của họ giống như tư thế xuất phát của chạy marathon.
Thiên Ma Vương gằn từng tiếng: “Diêm Vương, mau xuất hiện thân, lập tức tuân mệnh!”
“Ầm!”
Dứt lời thì ông ta phóng ra một luồng khí đen dày đặc quanh người, bao trùm lấy ông ta và Diệp Hiến Tần.
"Ầm!"
Đồng tử của mọi người căng ra và thần kinh căng thẳng.
Diêm Vương? Là người sáng lập Âm Ti sao?
Để tạo ra một thế lực mạnh mẽ như Âm Ti thì người đó phải là một trong những người giỏi nhất.
Bên kia rốt cuộc là ai và có lai lịch là gì?
Nhưng mà có một điều chắc chắn rằng, Diệp Huyền Tần và những người khác rất có thể sẽ không phải là đối thủ của Diêm Vương!
Dù sao thì bất cứ vị tướng nào dưới tay ông ta thì đều là đại tướng như Thiên Ma Vương, đều có thể đọ sức với Diệp Huyền Tần.
Có trời mới biết có biết bao nhiêu “Thiên Ma Vương” nằm dưới tay của Diêm Vương.
Đám đông nín thở chờ đợi “Diêm Vương” xuất hiện.
Tuy nhiên, khi màn sương mù dày đặc dần tan thì lại không có một bóng người ở hiện trường.
Đừng nói đến Diêm Vương, ngay cả Thiên Ma Vương và Diệp Hiến Tần cũng không còn nữa.
Cái này là sao vậy?
Sau hai giây đồng hồ thì mọi người cuối cùng nhận ra, Thiên Ma Vương này có thể đã trốn thoát cùng với Diệp Hiên Tân!
Điều này khiến mọi người cảm thấy buồn cười, họ không ngờ rằng tên Thiên Ma Vương uy nghiêm kia, kẻ đã lật đổ sự tồn tại hùng mạnh của thế lực chính trị của một quốc gia lại thực sự bỏ chạy!
Trái tim của Địa Ma Vương liền như rơi xuống đáy vực.
Ông ta đã mong đợi Thiên Ma Vương sẽ tung ra đại chiêu để cứu ông ta, nhưng mà ông ta không ngờ rằng cuối cùng Thiên Ma Vương đã bỏ rơi ông ta và trốn thoát một mình. Đồ đáng chết!
Địa Ma Vương lại gào thét: “Thiên Ma Vương, đồ xảo trá, anh sẽ không chết tử tế được, anh nhất định sẽ bị Âm Ti trừng phạt nghiêm khắc!”
Giọng nói của Thiên Ma Vương vang lên từ phương trời xa: “Đồ ngu nếu không chạy trốn thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết!”
“Giữa hai người chúng ta nhất định phải có một người hy sinh, mà đồ ngu như cậu cũng không thể đóng góp gì cho Âm Ti khi còn sống nên tốt hơn hết hãy để anh sống!”
"Cút mẹ anh đi!” Thiên Ma Vương chửi bởi: “Cho dù thành ma thì em cũng không buông tha cho anh đâu!”
Thiên Ma Vương: “Địa Ma Vương, bây giờ anh ra lệnh cho cậu phải tự bạo căn cơ của mình làm bọn họ bị trọng thương, ít nhất là phải ngăn chặn được chúng!”
“Ha ha!” Thiên Ma Vương bật cười: “Để em tự bạo căn cơ để bảo vệ anh? Anh coi em là một kẻ ngốc thật sao?”
“Anh đã phản bội em mà còn muốn em tự bạo căn cơ của mình để bảo vệ anh, anh thấy được không?”
Thiên Ma Vương: “Nếu cậu không làm thì tôi đảm bảo cho nhà cậu không thể sống nổi trong ba ngày!"
“Cậu cứ xem mà làm đi!”
Giọng nói của Thiên Ma Vương càng ngày càng xa, rồi dần dần biến mất.
Diệp Huyền Tần lập tức ra lệnh: “Đuổi theo, dùng hết sức đuổi theo!” “Địa Ma Vương, tốt hơn hết là ông