Chiến thần Còn Luân thở dài: Thượng tướng Mạnh Hải Phong, cậu hẳn là biết mục địch chuyển đi này của tôi.
“Mong rằng cậu có thể nể mặt tôi, rời khỏi quần đảo”
“Về sau, chúng ta vẫn là bạn bè
Tướng quân Mạnh Hải Phong nói: “Rời khỏi quần đảo, đương nhiên không thành vấn đề nhưng không phải bây giờ.”
“Tôi có một người chiến sĩ đi lạc vào quần đảo 36, đến nay chưa về
“Thật ra tôi tới đây để tìm thuộc hạ của minh. Đợi đến khi tìm được thuộc hạ tôi sẽ rời di.
Thật vô cùng với vấn
Mọi người đều biết năm đó Nhật Bản cũng lấy lý do này để xâm chiếm Đại Hạ.
Hiện giờ Bằng Đảo lại muốn nói theo, đương nhiên Đại Hạ sẽ không đồng ý.
Chiến thần Côn Luân lắc đầu: “Tướng quân Mạnh Hải Phong, xem ra hôm nay chúng ta không tránh được một trận chiến”
Tướng quân Mạnh Hải Phong khẽ cười: “Từ trước đến nay Băng Đảo không sợ chiến đấu”
“Cậu muốn đấu thi đấu.
Chiến thân Côn Luân rống giận: “Vậy thì xin chỉ bảo
Ông ta thả người nhảy, “bay” về phía đảo
thứ nhất. Hai lực mạnh đối đầu với nhau làm vạn thuyền nặng hàng tấn cũng run rẩy kịch liệt.
“Aaa!” Thiên Hành Kiện cũng gầm lên giận
dữ.
Cậu ta kêu gọi hơn một ngàn chiến sĩ tinh anh tăng tốc phóng lên ca nô, ngồi trên ca nô tấn công đảo thứ nhất.
Trận đấu chạm vào là nổ ngay.
Chiến thần Côn Luân bay qua gần trăm mét giống như một viên đạn pháo, dừng lại trên đảo thứ nhất.
Lúc ông ta rơi xuống đất đã dẫm vỡ một
cục đá lớn.
Những hòn đá bắn ra khắp nơi đập chết
mười quân địch.
Nộp mạng đi! Tướng quân Mạnh Hải Phong chạy về phía chiến thân Côn Luân.
Chiến thân Côn Luân khinh thường cười lạnh, giơ tay đẩy anh ta ra: “Cút
Thân thể ông ta đột nhiên phóng xuất ra khi kinh vương giả hung mãnh đảm về phía tướng quân Mạnh Hải Phong.
Đáng thương cho tướng quân Mạnh Hải Phong, còn chưa chạm vào chiến thân Côn Luân đã bị khí kinh vương giả của ông ta bắn vào bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống đất còn nôn ra máu tươi
Sắc mặt anh ta trắng bệch, sợ hãi không thôi: “Khi kinh vương giả!
“Ông... Vậy mà ông đã đạt tới cường giả cấp Vương!”
“Sao có thể? Sao có thể “ Bich!
Chiến thần Luân không đáp lại, nhân cơ hội xông lên tấn công tướng quân Mạnh Hải Phong
Tướng quân Mạnh Hải Phong biết rõ trình độ của mình với cường giả cấp Vương chênh lệch quá lớn, anh ta vốn không có sức đánh trả một cường giả cấp
Anh ta nhanh chóng lùi lại, liên tục gào “Lui lai!”
cả lui lại, quân địch có cường giả cấp
Cường giả cấp Vương!
Bốn chữ này giống như quả bom nổ mạnh trong đầu chiến sĩ quân địch.
Tiếng trống lúc nãy vừa làm tinh thần chiến sĩ Bảng Quốc thêm hăng hái, bây giờ lập tức lặng lẽ hành quản, không còn ý chí chiến đấu, sói nối bai lui.
Chiến thần Còn Luân và Thiên Hành Kiện
nhân cơ hội xông lên.
Bọn họ liên tục mừng thầm trong lòng, không ngờ kế hoạch lại thuận lợi hơn trong tưởng tượng của họ.
Lần này, Thiên Hành Kiện nhất định có thể có được vị trí thần soái
Trong nhà chưa tỏ, ngoại ngõ đã tường,
Quan chiến Diệp Huyền Tần vẫn luôn âm thâm quan sát đột nhiên nhận ra sự việc không bình thường.
Từ trước đến nay Băng Quốc dũng mãnh không sợ chết, sao họ có thể đầu hàng Bọn họ chủ động lui về phía sau, nhường đường vào một hòn đảo nhỏ, có vẻ là kể “Gây ông đập lưng ông
Thế nhưng Diệp Huyện Tân cũng không để ý nhiều, mặc kệ người có âm mưu gì, ở trước mất một người có thực lực tuyệt đối lớn mạnh thì bất cứ âm mưu nào cũng là giấy vụn.
Chiến thần Còn Luân và Thiên Hành Kiện nhẹ nhàng đuổi quân địch Băng Quốc ra đảo thứ nhất.
Bọn họ để lại một trăm tinh binh trông coi đảo thứ nhất, rồi sau đó tiếp tục dẫn dụ
Không bao lâu, đảo thứ hai cũng bị thu hồi, toàn bộ hành trình gần như không gặp phải sự chống cự nào.
Sau đó là đảo thứ ba, đảo thứ tư, đảo thứ
năm... Khi thế chiến thần Còn Luân như chẻ tre, một hơi thu phục 35 đảo
Hiện tại, tất cả quân địch Băng Quốc đã bị đuôi đi tới đảo thứ 36,
Thắng lợi gần trong gang tấc.
Chiến thần Còn Luân dùng khí thế của một người thắng cuộc ra lệnh cho tướng quân Mạnh Hải Phong Tướng quân Mạnh Hải Phong, dựa vào tình nghĩa của chúng ta ngày xưa, tôi cho cậu một cơ hội.
“Mau rút lui đi, tôi sẽ tha cho cậu một
mang
Tướng quân Mạnh Hải Phong không ngờ vừa mới bị đánh đến sắp chết, giờ phút này lời nói lại bằng nhiên có phần cứng răn: “Phải không?”