Những người lính sửng sốt rồi bắt đầu bàn
tán.
Vừa rồi là cái gì vậy? Sao trông giống một con người.
“Cái bóng đen kia đột nhiên do đột phá tốc độ âm thanh hoặc tốc độ cận âm nên mới phát ra tiếng nổ đó.
“Một người có thể đột phá tốc độ âm thanh sao? Việc này thật hoang đường
Chiến thần Còn Luân và Thiên Hành Kiện cũng vô cùng sửng sốt, sức mạnh của bọn họ vô cùng lớn nên giác quan cũng nhạy bén hơn các chiến sĩ bình thường, bọn họ nhìn bóng đen kia vô cùng giống con người, cơ thể người thường làm sao có thể đạt được đến tốc đọ âm thanh hoặc bùng nổ tốc độ cận âm cơ chứ?
Thiên Hành Kiện thận trong phân tích: “Vua cha, người nói xem có phải là vị cường giả cấp Vương đầu tiên đã xuất chiến không? Bảng người lúc nãy liệu rằng có phải là người đó?”
Chiến thần Còn Luân lắc đầu: “Có lẽ không phải. Ta cũng là cường giả cấp Vương nhưng tốc độ của ta vẫn còn kém tốc độ cân âm rất xa. Vương Giả không có khả năng đạt được tốc độ đó, trừ phi là Tuyệt Điện. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai có thể chứng minh rằng cảnh giới Tuyệt Điện thực sự tồn tại. Theo ta thấy bóng đen vừa rồi có thể là vũ khí nóng siêu thanh.”
Thiên Hành Kiện trầm ngâm gật đầu: “Có lẽ là vậy. Cho dù đối phương có là người hay vũkhí nóng thì cũng là xuất phát từ lãnh thổ của Đại Hạ, nhất định không phải là kẻ thủ Mau tăng tốc đi
Trên thực tế thì bóng người đó chính là Diệp Huyền Tần, thực lực của anh tuy chưa chạm tới cửa của cảnh giới Tuyệt Điện nhưng cũng đã đã vượt qua cảnh giới Vương Giả rồi, bức phá tốc độ cận âm cũng không thành vấn đề Thật ra Diệp Huyền Tần đã sớm đến đây rồi, vừa đi một vòng quanh quân đảo để dò xét tình hình quân địch, muốn tìm ra chỉ huy cao nhất của đối phương, muốn đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc. Nhưng chỉ huy cao nhất của đối phương ẩn mình rất sâu, Diệp Huyền Tân vẫn không thể tìm ra được bóng dáng của người đó nên anh chỉ có thể đấy thẳng lên chém tận giết tuyệt kẻ địch mà thôi. Có điều lúc này Diệp Huyền Tần vừa nhìn thấy Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện cũng đã đến đầy nên anh cũng đã đổi ý định của mình. Tại sao lại không lợi dụng Chiến thân Còn Luân và Thiên Hành Kiện để dụ chỉ huy cao nhất của quân định ra chứ, rồi sau đó anh sẽ tự mình giải quyết hết tất cả. Nếu như đích thân anh ra tay, sức mạnh bộc phát đến cảnh giới Tuyệt Điện nhất định sẽ khiến đối phương sợ hãi bỏ chạy. Người dám xâm phạm đến lãnh thổ của Đại Hạ nhất định phải bị tiêu diệt, vậy nên Diệp Huyền Tần ẩn mình đi đợi cho Chiến thân Cận Luân và Thiên Hành Kiện ra tay.
Đoàn tàu của Chiến thần Côn Luân rất nhanh đã tiếp cận đến đảo đầu tiên của quân đảo. Vùng phía ngoài của đảo đầu tiên đã sớm bị chiến sĩ của Băng Quốc chiếm cứ toàn bộ.
Chiến thân Côn Luân đứng ở mũi tàu hết lớn: “Gọi tên chỉ huy cao nhất của các người ra đây. Tôi muốn tiến hành đối thoại cấp chỉ huy với người đó.” Diệp Huyện Tân đứng trong bóng tối thảm mang một tiếng “Đồ vô dụng! Bọn chúng đã xăm lần như vậy rồi mà ông còn muốn đàm phản thương lượng cho bọn chúng rút lui, thật là một kẻ nhu nhược.
Rất nhanh liên có một người xuất hiện trên hòn đảo đầu tiên, đối phương mặc một bộ quân phục, khi chất bất phàm, đó là tướng quân Maipis của Băng Quốc.
Anh ta hờ hững nói: “Ngài Côn Luân, lâu rồi không gặp.
Chiến thân Côn Luân kinh ngạc nói: Thì ra là tướng quân Maipis.”
Nói ra thì hai người này cũng được xem là quan hệ bạn bè. Năm đó Chiến thần Côn Luân và Hòa Mạnh Trường và phủ Thân Vương lấy danh là sứ giả của Đại Hạ đi đến Bằng Quốc và nhận được sự tiếp đón nồng hậu của tưởng quân Maipis, quan hệ của cả ba tốt đến mức xem nhau như anh em, không ngờ lần này gặp lại lại lấy thân phận thủ địch trên chiến trường.
Thượng tướng Maipis nói: “Ngài Côn Luân, xem ra ngài không có thiện ý đến đây.
Anh ta không hề có ý muốn đánh chết Maipis vì thật ra Chiến thần Còn Luân trước mặt chính là Hòa Mạnh Trường giả mạo.