Cái gì! Ảnh mặt Diệp Huyền Tần lộ ra sắt khí, lãnh thổ quốc gia thiêng liêng không thể bị xâm phạm được. Bằng Quốc dám xâm chiếm ba mươi sáu đảo của Đại Hạ chính là đi ngược lại nguyên tắc của Đại Hạ, nhất định phải tiêu diệt
Diệp Huyền Tần lập tức chở lệnh: “Ông thủ trưởng, tôi nguyện đích thân ra chiến trường đánh lùi cường địch xâm phạm.”Việc này vô cùng nghiêm trọng khiến cho Diệp Huyện Tân nhất thời quên mất việc Trần Hạ Lan đang vu khống mình.
Ông thủ trưởng nói: “Được, có điều tôi không thể công bố tin tức cậu ra trận, cũng không thể giúp đỡ gì cho cậu, miền khỏi tiết lộ ra việc cậu vẫn chưa bị phê bỏ.
Diệp Huyền Tân đáp: “Vâng, ông thủ trưởng không cần phải nói nhiều, tôi hiểu ý của ngài
Ông thủ trưởng cười: “Ừ, Huyền Tần, thiệt thời cho cậu rồi. Cậu yên tâm, Đại Hạ nhất định sẽ không để cho anh hùng bảo vệ đất nước phải chịu thiệt thòi đầu. Đợi một thời gian sau Đại Hạ thái bình rồi tôi sẽ cho câu vị trí Quốc sĩ vô song
Diệp Huyền Tần tiếp tục giả vờ làm một người bình thường bị phế bỏ cũng chính là chủ ý của ông thủ trưởng, ông ta muốn lợi dụng thân phận “Thần Soái bị phế bỏ” này để dụ đội đặc nhiệm của nước Mỹ ra. Đội đặc nhiệm này đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của các bộ trưởng cấp cao Đại Hạ, nhất định phải diệt trừ tận gốc, vậy nên tin tức Diệp Huyện Tân trở thành cường giả cấp Vương văn chưa thể
tiết lộ.
Việc này không thể chậm trễ, Diệp Huyền Tần lập tức chạy đến quần đảo ba sáu đảo Nam Giang, gấp đến mức quên cả việc nói với Từ Lam Khiết một tiếng.
Lúc này tin tức quân đảo bị xâm chiếm đã bị truyền khắp cả nước, hàng trăm triệu người ở Đại Hạ đều đang vô cùng lo lắng, đồng thời cũng kêu gọi các chiến sĩ có lý tưởng cao cả đứng lên giành lại quần đảo. Tất nhiên sẽ có người vui mừng cũng sẽ có người lo lắng, người lo lắng là hàng trăm triệu người dân Đại Hạ, người vui mừng là Chiến thần Còn Luân và Thiên Hành Kiện, việc này đối với Thiên Hà Kiện mà nói chính là một cơ hội tốt để trèo lên cao.
Chiến thân Côn Luân có chút phấn khích nói: “Thiên Hành Kiện, nhất định phải nhám bắt tốt cơ hội này. Bây giờ khớp Đại Hạ đều đang mắng chửi Diệp Huyền Tần, hò hét muốn cậu ta thoái vị, lúc này nếu con giành lại được quân đảo, giành được lòng dân thì việc con giành được chức vị Thần Soái chỉ là chuyện nay mai mà thôi.”
Thiên Hành Kiện có chút lo lắng “Vua cha những chiến sĩ của Bằng Quốc luôn nổi tiếng về sự dũng cảm và hiếu chiến, lần này bọn họ chiếm cứ quân đảo Nam Giang có thể thấy rõ thực lực của bọn họ rất mạnh, sức lực của một minh con e rằng không phải là đối thủ của bọn ho.”
Chiến thần Côn Luân nói. “Đừng lo lắng, lần này ta sẽ đích thân ra tay giúp con, tất nhiên toàn bộ công lao sẽ là của con”
Thiên Hành Kiện vô cùng vui mừng: “Cảm ơn vua cha đã đưa tay giúp đỡ
Có cường giả cấp Vương chống lưng cho anh ta thi trên thế giới nay ai có thể là đối thủ của anh ta chứ? Thiên Hành Kiện lập tức gửi một bức thư khẩn cấp cho quân đội xin được ra chiến trường giành lại quần đảo, đồng thời yêu cầu quân đội phải trang bị cho mình một đội ngũ binh lính tinh nhuệ Quân đội tất nhiên liên đồng ý, nhiều thêm một người cũng nhiều thêm một phần sức mạnh, hy vọng giành lại được quần đảo cũng lớn hơn. Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện dẫn đầu một đội binh linh tinh nhuệ ngày đem đi đến quần đảo Nam Giang. Trải qua một đêm bôn ba, sáng sớm hôm sau bọn họ đã đến phía cực nam Đại Lục nơi này chỉ cách quần đảo Nam Giang một co biển. Nhìn từ phía xa cũng có thể thấy trên quân đảo đầy rẫy chiến sĩ của Băng Quốc. Lãnh đạo Ban Công tác Mặt trận Thống nhất địa phương vội vàng nhiệt tình chào hỏi
“Chiến thân Còn Luân, cậu Thiên, chúng tôi đã chuẩn bị xong phải cho hai người rồi. Xin hỏi bao giờ mọi người xuất phát?”
Thiên Hành Kiện đáp: “Lập tức xuất phát
Được Lãnh đạo Ban Công tác Mặt trận Thống nhất nhanh chóng bố trí đội binh tiến lên phả, kết quả vừa tiến lên phả còn chưa kịp xuất phát thì nghe thấy một tiếng nổ vang dội trên mặt biển. Ánh mắt của mọi người quét qua nhưng chỉ thấy trên mặt biển có một bóng đen lóe qua rồi biến mất.