**********
Lưu Tiến Uy vội vàng đảm bảo: “Xin ngài Diệp cứ yên chí. Tôi... tôi chắc chắn sẽ xử lý thằng ôn đấy thật tốt.”
Diệp Huyền Tần lại tiếp:
“Đám nhân viên cứu hỏa cùng một giuộc với cháu của ông đều cách chức rồi tiến hành điều tra hết cho tôi. Sau này thăng chức cho người phụ trách lái xe Vương Hoà lên làm đội trưởng đi.” Lưu Tiến Uy vội vâng dạ:
“Tôi biết, biết rồi ạ” Diệp Huyền Tần đi ra khỏi phòng. Lưu Tiến Uy cũng nối gói theo sau.
Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài chút thôi mà Lưu Tiến Uy cảm tưởng như mình đã qua một đời rồi vậy.
Thật sự là như vừa đi dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi quay về.
Diệp Huyền Tần dẫn nhóm người ông Sở và Sát Lang rời đi. Đám cảnh sát đang vũ khí kia do dự mãi không biết có tiến lên ngăn cản hay không, bèn đánh mắt về phía Lưu Tiến Uy ý dò hỏi.
Lưu Tiến Uy vội vội vàng vàng cung kính cúi mình:
“Xin cung tiễn ngài Diệp!”
Rồi rồi, cản người cái quái gì nữa, cấp trên thì cung kính tiễn người đi, bọn họ xông lên ngăn tức là rảnh quá không có gì làm kiếm chuyện đổ lên đầu mình chơi.
Chờ cho Diệp Huyền Tần đi khuất, bấy giờ Lưu Tiến Uy mới chậm rãi đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi.
“Mày, đi theo tao!”
Lưu Tiến Uy trừng mắt nhìn gã đội trưởng.
Gã đội trưởng ỉ ôi:
“Chú ơi, chân cháu... chân cháu... Mau đưa cháu đến bệnh viện đi chứ!”
“Cháu đau chết mất thôi.”
Lưu Tiến Uy liếc nhìn cháu ngoại mình, ông ta chau mày.
Ban nãy cháu ngoại ông ta chỉ bị gãy có một chân thôi mà, trong chớp mắt mà nó đã gãy luôn hai chân rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, ban nãy lúc ông ta hãy còn đang cần trọng từng ly từng tỷ trả lời mấy câu hỏi của Diệp Huyền Tần thì thằng cháu ngoại này lại đứng dậy muốn phản kháng, rồi thế là bị Sát Lang đạp gãy thêm một cái chân còn lại.
Đều là tự mình kiếm chuyện. Người bên cạnh Thần Soái làm gì có ai dễ chọc vào chứ?
Lưu Tiến Uy tiến đến túm lấy cổ áo thằng cháu ngoại, ném hắn ta vào phòng, từ trong khóa trái cửa.
Gã đội trưởng kêu khóc inh ỏi, Lưu Tiến Uy tát thẳng một bạt tai vào mặt hắn ta:
“Khóc mẹ mày chứ khóc, tao hỏi mày, mày còn muốn sống hay không vậy?”
Gã đội trưởng gật như giã tỏi:
“Muốn sống, tất nhiên là muốn sống rồi ạ. Chú à, tự dưng chú hỏi cháu mấy chuyện này làm gì?”
Lưu Tiến Uy: “Mày muốn sống thì tốt nhất tiếp sau đây phải nói thật với tao."
“Chú hỏi cháu, ba năm trước lúc cháu chỉ mới là một nhân viên cứu hỏa bình thường, khi ấy cháu nảy sinh mâu thuẫn với đội trưởng lúc bấy giờ, cháu có còn nhớ không?”
Gã đội trưởng gật đầu thừa nhận: “Cháu nhớ, nhưng chuyện này qua lâu lắm rồi, tự dưng chú hỏi lại cháu làm gì vậy?”
Lưu Tiến Uy tiếp:
“Cháu đừng nóng, nghe chú nói cho hết. Ngay hôm sau khi hai người xảy ra xô xát thì các cháu nhận nhiệm vụ cứu hỏa mới. Kết quả là đội trưởng các cháu gặp nạn ngay tại hiện trường hỏa hoạn, mà biểu hiện của cháu lại rất tốt nên được đặc cách thăng làm đội trưởng”
Gã đội trưởng lại gật đầu:
“Đúng là thế, sao vậy ạ?” Lưu Tiến Uy như có ý gì sâu xa khi bảo:
“Cháu nói thật cho chú biết. Chuyện đội trưởng các cháu gặp tai nạn có phải là có sự nhúng tay của cháu hay không? Còn nữa, vụ hỏa hoạn đó có phải cũng do cháu bày ra không?” Gã đội trưởng lúng búng, vội lắc đấy lắc để:
“Không phải, không phải đâu. Cháu sao mà vì một chút ẩu đả mà ra tay giết người như thế được? Chú nghĩ cháu ngoại của chú ác độc quá rồi đấy chú à.”
Lưu Tiến Uy vẫn chắc nịch:
“Cháu nói thật cho chú hay, có phải là do cháu bày mưu hay không.”
Gã đội trưởng vẫn cứ phủ nhận: “Không phải cháu đâu mà. Cháu cũng đâu phải người luyện võ, làm sao mà giết người được chứ!”
“Mà còn nữa, năm đó lúc pháp y nghiệm thi cũng nói rõ kết quả chỉ là bất ngờ tử vong thôi mà!”
Nhưng mà Lưu Tiến Uy không tin hắn ta chút nào, bởi vì biểu cảm của cháu ngoại ông ta đã bán đứng chính hắn ta rồi.
Lưu Tiến Uy rốt cuộc nói:
“Ôi, thôi, chú nói thật với cháu chuyện này. Cháu có biết người đàn ông kia là ai, có lai lịch gì hay không?” Gã đội trưởng bấy giờ mới thận trọng dò hỏi: “Lai lịch gì a? Chẳng nhẽ... lại còn lợi hại hơn cả chú nữa ư?”
Lưu Tiến Uy đáp:
“Anh ta Thần Soái, cháu nói anh ta có lợi hại không?!”
Cái gì!
Cả người gã đội trưởng nhất thời run bắn lên.
Thần Soái!