**********
Lưu Tiến Uy cắn răng:
“Ông đây ra lệnh cho mày, cút tới đây quỳ xuống!”
“Cháu không làm!”
Tên đội trưởng vẫn cố chấp như thế.
Soạt!
Lưu Tiến Uy dứt khoát đứng phắt dậy, vọt đến chỗ gã đội trưởng rồi túm lấy cổ áo gã ta, xốc và xách gã lên như xách một con gà con vậy, nhanh chóng kéo lê về phía Diệp Huyền Tần.
Lưu Tiến Uy cũng xuất thân là một người luyện võ, dù chỉ là người luyện võ cấp thấp nhất thì đối phó với người bình thường cũng dư sức rồi.
Bị Lưu Tiến Uy xách, gã đội trưởng không có lấy chút phản kháng nào.
Lúc đi đến chỗ của Diệp Huyền Tần, Lưu Tiến Uy ném ngay gã đội trưởng xuống đất, bắt hắn ta quỳ xuống, mình cũng theo đó mà quỳ.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần lạnh căm căm như băng tảng, trừng mắt nhìn gã đội trưởng, anh nói:
"Sát Lang, cậu canh giữ tên này kỹ cho tôi. Nếu như hắn ta dám tự ý đứng dậy thì chặt đứt chân hắn ta."
“Đã rõ!”
Không ngờ gã đội trưởng cứ thế cứ phắt dậy ngay:
“Tôi đây chỉ có lạy trời lạy đất, ngay cả bố mẹ tôi mà tôi còn không thèm quỳ trước họ, dựa vào đầu bắt tôi quỳ trước mặt anh cơ chứ!”
Sát Lang không nhiều lời vô nghĩa, một cước đá thẳng vào đầu gối gã đội trưởng.
Răng rắc!
Phần xương nơi đầu gối đội trưởng nát bấy, khiến hắn ta quỳ thụp ngay xuống đất.
Một tiếng thét đau đến xé ruột xé gan khiến người ta khiếp đảm.
“A... Mấy người... Ban ngày ban mặt, mà các người dám hành hung tổn thương người khác. Tôi muốn kiện đám các người!”
“Các người chờ đó đi. Các người tiêu rồi!”
Diệp Huyền Tần chẳng thèm để tâm đến hắn ta, chỉ liếc nhìn Lưu Tiến Uy “Đi theo tôi.”
“Vâng, vâng.”
Lưu Tiến Uy khom lưng khuỵu gối cun cút theo sau lưng Diệp Huyền Tần đi vào trong một căn phòng.
Vừa qua khỏi bậc cửa, Lưu Tiến Uy đã tiếp tục quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Thuộc hạ không biết Thần Soái ghé chơi, đã làm ra chuyện xúc phạm đến ngài. Tội tôi đáng chết ngàn lần.”
“Thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội, chỉ xin Thần Soái hãy tha cho người nhà của tôi.”
Lưu Tiến Uy biết rõ thân phận “Thần Soái” phải được bảo mật tuyệt đối, cho nên lúc ở bên ngoài ông ta không dám gọi anh là Thần Soái là vậy.
Bây giờ trong phòng không còn ai khác, Lưu Tiến Uy không phải dè chừng điều gì nữa.
Diệp Huyền Tần nói:
“Ông trước hết vẫn theo như quy định mà làm chứ không lạm dụng tư quyền, vượt qua luật pháp mà tự ý hành động. Chuyện vừa nãy, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông.
Lưu Tiến Uy như nhận được tờ giấy miễn chết, thở phào nhẹ nhõm:
“Xin tạ Thần Soái đã độ lượng tha thứ.”
“Nhưng mà..."
Giọng Diệp Huyền Tần bỗng quay ngoắt, khiến thần kinh Lưu Tiến Uy lại căng như dây đàn.
“Tôi sẽ cho người điều tra kỹ về ông. Ông tốt nhất là nên chưa từng làm chuyện khuấy đảo pháp luật trước kia, bằng không tôi tuyệt đối sẽ nghiêm trị!"
Lưu Tiến Uy vội vàng thề thốt:
“Thần Soái cứ tra đi ạ. Họ Lưu tôi tự nhận luôn cẩn trọng, luôn vì nước vì dân. Trước giờ tôi chưa hề làm chuyện gì đánh mất lương tâm của mình cả ạ”
"Ừ."
Diệp Huyền Tần gật đầu coi như đồng ý:
“Tôi hỏi ông, ông có biết Tập đoàn Quốc tế Hoàn Kỳ hay không?”
Lưu Tiến Uy thừa nhận: “Tôi biết. Tập đoàn Quốc tế Hoàn Kỳ là tập đoàn đi đầu trong tất cả ở Đại Hạ, luôn xếp trong top năm hàng năm, thậm chí hai năm gần đây liên tiếp được xếp hạng là tập đoàn giàu có nhất.”
“Đấy là tập đoàn nội địa, cực kỳ có tiếng ở trong nước, người địa phương gần như không ai không biết đến Quốc tế Hoàn Kỳ.
Diệp Huyền Tần lại hỏi:
“Thế giữa Quốc tế Hoàn Kỳ và Tập đoàn Đạo Vương có hay không chuyện xảy ra mâu thuẫn?”
Lưu Tiến Uy bấy giờ mới suy ngẫm đôi chút, sau mới đáp:
“Gần đây thế nhưng tôi lại nghe nói rằng Quốc tế Hoàn Kỳ và Tập đoàn Đạo Vương lại đang cùng có kế hoạch muốn hợp tác với tập đoàn Michelle của Mỹ. Hai nhà này đang ở thế cạnh tranh nhau.”
“Có điều, theo như tôi biết thì cạnh tranh giữa hai bên không quá kịch liệt, thậm chí có thể nói là chưa từng đối đầu nhau một cách trực diện nữa là.”
"Ô?"
Trong lòng Diệp Huyền Tần cảm thấy có hơi bức bối.
Đôi bên đều trong một mối quan hệ cạnh tranh thương mại, phòng tuyến Côn Luân đại diện cho Quốc tế Hoàn Kỳ muốn phóng hoả đốt tập đoàn Đạo Vương là để làm giảm sức cạnh tranh của tập đoàn Đạo Vương ư?