**********
Lần này.
Bản thân có lẽ thật sự là mọc cánh khó thoát rồi.
Diệp Hiên Tần ngông cuồng cười lên: “Diệp Huyền Tần, anh cứ bị nhốt tại cái nơi tối đen không có ánh sáng này tự sinh tự diệt đi.” “Tôi phải đến Dương gian để hưởng thụ đãi ngộ dưới một người trên vạn người đây!” “Người của phân đàn thứ tư trong Âm Ti nghe
Có thuộc hại lênh
Cầu Bá Vương dẫn người của phân đàn thứ tư trong Âm Ti quỳ xuống trước mặt Diệp Hiến Tần.
Diệp Hiến Tần ra lệnh: “Mấy người canh giữ ở đây, trông coi chặt chẽ Diệp Huyền Tần cho tôi.” “Tôi đi Đại Hạ, nhất định sẽ đem đến càng nhiều vận mệnh quốc gia của Đại Hạ hơn.”
Vâng!
Diệp Hiến Tần luyến tiếc sờ Chúc Cửu Âm một hồi: “Tiểu Cửu, ở đây đợi tao. “Sau này mi có thể thoải mái ăn vận mệnh quốcgia của Đại Hạ rồi.” "Đợi say này mi hóa thành rồng, tạo liền dẫn mi đi tung hoành trái đất, xuyên hết cả hai giới âm dương!”
Trên mặt Chúc Cửu Âm tràn đầy tham lam mà liên tục gật đầu.
Diệp Hiến Tần lại dùng ánh mắt khinh miệt liếc Diệp Huyền Tần một cái, sau đó nhảy người lên bay về phía trên đỉnh của sơn cốc.
Lòng Diệp Huyền Tần đã nặng nề chìm xuống tận đáy cốc.
Sau này tướng sĩ của mình sẽ bị Diệp Hiến Tần điều khiển.
Tài nguyên do mình nằm giữ cũng sẽ bị Diệp Hiên Tần tùy ý tiêu xài.
Thậm chí cả vợ con mình...
Lòng Diệp Huyền Tần từ trước đến nay chưa bao giờ nặng nề như hôm nay!
Nhất định phải thoái ra.
Nhất định phải thoát ra
Anh hít sâu một hơi ổn định lại cảm xúc điên cuồng trong người.
Đại não nhanh chóng xoay chuyển.
Hàng tỷ con dân Đại Hạ, tín ngưỡng chống đỡ vận mệnh quốc gia của bọn họ quá mạnh.
Diệp Huyền Tần dựa vào sức lực một mình mình mà muốn xông ra khỏi thì căn bản không thể nào.
Kế sách hiện nay.Chính là chỉ có thể dung nhập vào vận mệnh quốc gia thì may ra mới có được hi vọng trốn thoát.
Dung nhập vào vận mệnh quốc gia!
Ảnh mắt Diệp Huyền Tần sáng lên. Diệp Vô Đạo nhanh chóng đi lên phía trên của Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc.
Độc Lang và Hổ Vương vẫn còn đang áp chế kẻ địch nước Á cùng với người trong hội trọng tài quốc tê.
Nhất là Koizumi Pyuakara của nước Á, ngay cả đầu cũng bị đập nát rồi.
Nhưng Độc Lang vẫn không định tha cho anh ta. Thấy Diệp Huyền Tần đi lên. Đám người Độc Lang đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đám người vội vàng vây lại xung quanh. “Anh, phát hiện ra gì rồi sao?” “Dưới đáy cốc này rốt cuộc là có thứ gì?” Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Bên dưới không có gì, chỉ là một mảnh đất không người mà thôi.” “Đi, rút binh.”
Hả?
Mọi người dường như có hơi không hiểu được mà nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh, cứ như vậy mà rút binh sao?” “Em cảm thấy dưới đáy cốc này chắc chắn có Trên mặt Diệp Huyền Tần hiện lên vẻ không vui:“Tôi nói rút binh”
Đám người Độc Lang giật thót trong lòng. Bọn họ chưa từng thấy Diệp Huyền Tần tức giận như vậy bao giờ.
Độc Lang tiếc nuối nói: “Được thôi.” “Vậy đám người này phải xử lý thế nào.”
Diệp Huyền Tần: “Tha cho bọn họ đi.”
Cứ tha như vậy hả?
Đám người Độc Lang khó có thể tin nổi.
Chuyện này không hề phù hợp với tác phong làm việc trước giờ của Diệp Huyền Tần. “Không nghe thấy lời tôi nói hả." Diệp Huyền Tần nói: “Còn cần tôi lặp lại lần nữa?”
Mấy người Độc Lang đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Bọn họ đều cảm thấy Diệp Huyền Tần làm như vậy nhất định là có mục đích của mình. Chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Vậy nên Độc Lang chỉ có thể buông tha cho đám người Koizumi Pyuakara.
Diệp Huyền Tần nói: “Mấy người tiếp tục canh giữ Bắc Cương, tôi có vài chuyện cần đi giải quyết. “Ai cũng không được đi theo.
Độc Lang vội vàng nói: “Anh, em cảm thấy trước hết tốt nhất anh vẫn là ở lại đi.” "Bây giờ còn chưa có được tung tích của Cầu Bá
Vương, lỡ như hắn ta khôi phục lại đến cảnh giới Ma