**********
Độc Lang cẩn thận hỏi han những người khác: “Các cậu có cảm thấy anh tôi có gì đó không đúng lắm không?"
Ông Sở hít sâu một hơi: “Có khi nào Thần Soái đang vì chuyện gì đó mà không thể không làm vậy không?” “Nhất định là khi ở bên dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc này anh ấy đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ bất thường rồi!” “Có lẽ ở bên dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc này có vài thứ gì đó khiến anh ấy không thể không làm như vậy."
Sát Lang liếc nhìn bên dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc một cái rồi nói: “Mọi người nói xem chúng ta có nên xuống dưới đó thăm dò một phen không?”
Ông thôn trưởng nói: “Tôi cảm thấy vẫn là thôi đi.” “Thần Soái sáng suốt cơ trí, bất cứ một sự sắp xếp gì của cậu ấy tất nhiên đều đã trải qua sự suy xét hoàn chỉnh về mọi mặt.” “Nếu chúng ta tùy tiện xuống dưới Đoạn TrườngTuyệt Tình Cốc thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Thần Soái, như vậy thì sẽ rắc rối rồi.”
Đi thôi.
Mấy người lắc đầu thở dài thất vọng rời đi, quay về quân doanh Bắc Cương.
Bên này, Diệp Hiến Tần đã nhanh chóng trực tiếp chạy về phía Núi Thần.
Trên đường đi anh ta cũng đã thưởng thức hết toàn bộ cảnh đẹp núi non Đại Hạ, trong lòng vô cùng hân hoan.
Từ nhỏ anh ta đã bị nhốt bên dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc, vẫn luôn sống những ngày tháng không có ánh mặt trời.
Hôm nay thấy được phong cảnh hùng vĩ thế này, trong lòng đương nhiên là rất kích động hưng phấn.
Sau này mình chính là Thần Soái.
Là sự tồn tại dưới một người trên vạn người của Dai Ha!
Núi non tươi đẹp thế này chính là vật trong túi của mình rồi!
Rất nhanh anh ta liền đi đến Núi Thần.
Cường giả quân đoàn Thanh Long đang canh giữ Núi Thần đều dồn dập quỳ xuống hành lễ với Diệp Hiến Tần. “Cung nghênh Thần Soái quay về!”
Tốt, tốt, tốt!
Trong lòng Diệp Hiến Tần âm thầm hô liền ba tiếng tốt.Loại cảm giác được hàng ngàn người quỳ bái thế này, thật đất
Tuy anh ta là Đàn chủ của phân đàn thứ tư, thân phận cao quý, nhưng phân đàn thứ tư cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
Cho dù bọn họ có cung kính trăm phần với mình.
Thì cũng không khiến người ta kích động bằng chuyện được hàng ngàn người quỳ bái.
Đương nhiên.
Đây cũng không phải chuyện khiến người ta kích động nhất.
Những linh dược tiên thảo mọc trên Núi Thần kia. Mới là thứ khiến tim Diệp Hiến Tần điên cuồng đập nhanh, máu huyết sôi trào.
Linh khí bên trong không khí khiến anh ta say mê. Anh ta nhảy vọt lên cao, bay về phía đỉnh núi của Núi Thần.
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đã gặp lại nhau. Lúc này bóng dáng một lớn một nhỏ đang ngồi bên vách núi ngắm phong cảnh.
Ánh chiều tà nhuộm lên thân hình hai mẹ con một màu vàng óng.
Cảnh tượng ấm áp vui vẻ khiến người ta động lòng.
Bọn họ mới là phong cảnh đẹp nhất trên Núi Thần. Nhưng Diệp Hiên Tân lại không có chút hứng thú nào với hai người bọn họ.Bây giờ tất cả suy nghĩ trong đầu anh ta đều là linh được tiên thảo trên Núi Thần.
Chẳng qua Diệp Niệm Quân vẫn là phát hiện ra
Diệp Hiện Tần.
Cô bé vô cùng hưng phấn dang tay ra nhào về phía Diệp Hiên Tần: “Bố về rồi.” “Là bố về rồi.” “Tiểu Quân Quân muốn bố ôm”
Từ Lam Khiết cũng tràn đầy tươi cười nhìn về phía
Diệp Hiến Tần.
Nhưng điều khiến hai người không ngờ tới là.
Diệp Huyền Tần lại trực tiếp đẩy Diệp Niệm Quân ra lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi rất bận, không có thời gian quan tâm đến con.” “Đợi tôi làm xong việc rồi nói.”
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đều cứng đờ ngay tại chỗ.
Hành động của Diệp Huyền Tần cực kỳ bất thường.
Nếu là Diệp Huyền Tần của trước kia thì cho dù có bận tới mức nào, chỉ cần vừa gặp Diệp Niệm Quân thì anh cũng sẽ ôm cô bé một cái, sau đó lại hôn cô bé.
Tuyệt đối không thể nào lại đẩy Diệp Niệm Quân
Nhưng lúc này... “Có lẽ, Tiểu Diệp thật sự đã gặp phải chuyện lớn gì đó rất cấp bách rồi.” Từ Lam Khiết tự mình an ủi sau đó ôm Diệp Niệm Quân lên.