Thanh Long và Kỳ Lân nhìn nhau.
Cùng lúc đó, Lý nhị gia và đám người Lão Cao đã rời khỏi khu thành thị của Tô Hàng.
Đi thẳng về hướng tỉnh.
“Cuối cùng cũng ra khỏi Tô Hàng!”
Lý nhị gia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta còn sợ rằng mình sẽ xong đời ở Tô Hàng.
Diệp Quân Lâm quá đáng sợ.
Đến cả cao thủ như Hắc Bạch Vô Thường cũng bị giết chết một cách tàn nhẫn.
Ông ta mà ở lại thì chỉ có đường chết.
Đối thủ quá mạnh, ông ta đành phải tránh đi.
“Món nợ này của tập đoàn Vân Đình, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ viện binh của tôi ở tỉnh thành tới!”
Món nợ này, Lý nhị gia sẽ không cứ thế mà quên đâu.
“Nhị gia, tôi cảm thấy có chỗ không ổn!”
Mí mắt phải của Lão Cao không ngừng nháy, ông ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
“Yên tâm đi, không có ai đui theo đâu!”
Lý nhị gia cười lạnh nói.
“Két!”
Đúng lúc đó, tài xé đột ngột phanh lại khiến đám người Lý nhị gia suýt thì bay ra ngoài.
Thì ra phía trước đã bị phong tỏa chặt chẽ.
Đoàn xe của Lý nhị gia đành phải dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý nhị gia sốt ruột hỏi.
Phía trước tắm chắn đường, từng bóng người xuất hiện.
Người đi đầu tiên là James.
Bọn họ đã đợi ở đây từ lâu rồi.
“Nếu Lý nhị gia đã đến Tô Hàng rồi thì vĩnh viễn ở lại đây đi! Việc gì phải đi chứ?”
James dùng tiếng Hán không lưu loát của mình mà nói.
“Đánh bọn chúng!”
Ánh mắt Lý nhị gia lạnh đi.
Vệ sĩ của nhà họ Lý lập tức xông lên.
“Rầằm rằm rằm…”
Nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng địch nổi lính đánh thuê như James.
Vệ sĩ nhà họ Lý nhanh chóng bị đánh gục.
Lý nhị gia và Lão Cao dùng ánh mắt khó tin nhìn James.
Lý nhị gia biết mình không đánh lại, lập tức ra lệnh dừng tay.
“Đưa đi!”
Cuối cùng James bắt Lý nhị gia đang trên đường chạy trốn quay về Tô Hàng.
Sau khi di chuyển tới một sơn trang nào đó ở Tô Hàng.
Có một đám người trông chừng ông ta.
Lý nhị gia run rẫy nói: “Các người muốn làm gì? Tôi muốn gặp ông chủ tập đoàn Vân Đình…”
Kỳ Lân mỉm cười: “Muốn gặp ông chủ của tôi? Ông không có tư cách đó!”
“Cậu… cậu là ai?”
Lý nhị gia cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Nam Hiên.
“Lục Nam Hiên…”
“Cái gì? Lục Nam Hiên…”
Lý nhị gia lập tức giật mình.
Lục Nam Hiên là nhân vật thần bí số hai chỉ sau ông chủ tập đoàn Vân Đình.
“Các người muốn làm gì tôi?”
Lý nhị gia hoảng loạn.
Lục Nam Hiên mỉm cười: “Bây giờ, chúng tôi cho Lý nhị gia một cơ hội…”
“Cơ hội gì?”
Lục Nam Hiên càng cười tươi hơn: “Cơ hội giữ lại cái mạng của ông, ông cho rằng, bản thân mình đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Âm!”
Lý nhị gia lập tức hiểu ra.
Như vậy tức là dùng tiền bán mạng sao?
Lục Nam Hiên muốn dọa ông ta đầy à?
Nhưng ông ta biết rằng, nếu không dùng tiền, thì chỉ có một con đường chết.
“Một…”
Lý nhị gia vừa định nói 100 triệu thì Lục Nam Hiên cắt lời: “Tôi nghe nói Lý nhị gia là nhân vật nồi tiếng ở tỉnh, ít nhất cũng phải được mắy trăm triệu chứ nhỉ?”
“Khón nạn!”
Lý nhị gia siết chặt nắm đắm, trong lòng thầm mắng.
Lục Nam Hiên dám giở trò châm chọc ông ta!
“Thế này đi, 10 tỷ! Phù hợp với địa vị của Lý nhị gia rồi đấy! Không làm khó ông đấy chứ?”
Lục Nam Hiên cười nói, giống hệt một con cáo già.
“Mày…”
Lý nhị gia tức muốn nỗ tung.
10 tỷ!
Muốn ông ta giao ra 10 tỷ sao?
Tập đoàn Vân Đình cũng thật tham lam.
Lão Cao cũng tức muốn chết, nhưng không thể làm gì cả.
“Hả? Chẳng lẽ Lý nhị gia cảm thấy mạng của mình không đáng 10 tỷ sao?”
Sắc mặt Lục Nam Hiên thay đổi, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Khiến da đầu Lý nhị gia tê rằn, như thể rơi vào kẽ băng.