Ông ta hiểu rằng, Lục Nam Hiên đang cảnh cáo ông ta.
Nếu không giao ra 10 tỷ, thì chỉ có đường chết.
Lý nhị gia và Lão Cao nhìn nhau một lúc, sau đó chấp Lục Nam Hiên gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề. Chỉ cần có đủ 10 tỷ, thì cái mạng chó của ông chẳng còn đáng giá một đồng!”
“Phì!”
Lý nhị gia tức tới hộc máu.
Bị ép giao ra 10 tỷ thì thôi, còn phải chịu nhục nhã như Vậy.
“Lão Cao, lập tức cho người đem tiền tới đây!”
Lão Cao làm việc nhanh nhẹn, 10 tỷ nhanh chóng được đem tới.
Lục Nam Hiên mỉm cười: “Hoan nghênh nhị gia quay lại Tô Hàng, cống hiến cho Tô Hàng!”
“Rằm!”
Lý nhị gia lảo đảo ngã xuống.
Muốn bao nhiêu chật vật thì có báy nhiêu chật vật.
Lý nhị gia hùng hỗ tới Tô Hàng, còn chưa được ba ngày đã bỏ đi.
Hắc Bạch Vô Thường bị giết ở đây, chính ông ta cũng phải nộp ra 10 tỷ mới có thẻ rời đi!
Tin tức nhanh chóng lan ra ngoài.
Khắp tỉnh Giang Nam đều vô cùng khiếp sợ.
Đến cả Diêm Vương Lý nhị gia cũng phải thê thảm bỏ chạy sao?
Tô Hàng khủng khiếp như vậy thật sao?
Không phải ba ngọn núi lớn của Tô Hàng đã sụp đổ rồi hay sao?
Tô Hàng còn có nhân vật khủng bố nào khác ư?
Càng ngày càng có nhiều gia tộc có thế lực chùn bước, yên lặng quan sát.
Bọn họ cũng dần dần phát hiện ra, tảng mỡ dày Tô Hàng này ăn không ngon, răng rất bén.
Trừ phi toàn tâm toàn ý cống hiến cho Tô Hàng, tuân thủ mọi quy tắc ở Tô Hàng, nếu không, đến Lý nhị gia cũng không trụ nổi đâu!
Nhất định đây sẽ là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời Lý nhị gial Mọi người cũng biết, Lý nhị gia sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Nhất định ông ta sẽ trả thù Tô Hàng.
Đồi Lý nhị gia 10 tỷ, tất nhiên là ý của Diệp Quân Lâm.
“Tướng quân, 10 tỷ này sử dụng thế nào đây?”
Kỳ Lâm và Hà Điềm Điềm dò hỏi Diệp Quân Lâm.
“Toàn bộ dùng để phát triển Tô Hàng! Thứ nhất, lập quỹ trợ giúp những người cần hỗ trợ. Thứ hai, xây dựng thêm nhiều viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi, trường tiểu học. Thứ ba, hỗ trợ những lĩnh vực còn yếu kém ở Tô Hàng, ví dụ như nông nghiệp.”
Diệp Quân Lâm nói.
Nghe vậy, Kỳ Lân và Hà Điềm Điềm sáng cả mắt lên.
Bọn họ luôn không theo kịp trình độ của Diệp Quân Lâm!
Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Quân Lâm sẽ dùng 10 tỷ để phát triển tập đoàn Vân Đình.
Hà Điềm Điềm lại lo lắng nói: “Diệp tổng, nhát định tên Lý nhị gia này sẽ quay lại! Ông ta là một kẻ không chịu thiệt!”
Diệp Quân Lâm hút thuốc, mỉm cười: “Thế thì quá tốt. Lần sau không thể chỉ lấy 10 tỷ được. Tôi lại mong rằng tên Lý nhị gia ngu ngốc này quay lại đây nhiều một chút! Như thế càng có lợi cho sự phát triển của Tô Hàng!”
“Phì!”
Kỳ Lân và Hà Điềm Điềm nghe mà buồn nôn.
Nếu để những nhân vật lớn ở tỉnh biết chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ tức chết.
Chẳng ai ngờ Lý nhị gia lại phải chật vật chạy khỏi Tô Hàng như vậy.
Người hời nhất chẳng ai khác ngoài nhà họ Tiêu.
Dù sao, đêm hôm đó Lý nhị gia tàn sát, tất cả mọi người đều cho rằng ngày tận thế của nhà họ Tiêu đến rồi.
Ai mà biết được, kẻ thua cuộc lại là Lý nhị gia chứ?
Sau khi đánh bại Lý nhị gia, quyền lực nhà họ Tiêu và tập đoàn Vân Đình càng được mở rộng.
Trở thành hai trụ cột lớn của Tô Hàng.
Hôm nay, Diệp Quân Lâm vừa bước vào công ty thì Phương Tử Tình tới tìm anh.
“Mau chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vắn!
Nhớ là, ăn mặc cho đẹp đế một chút!”
Phương Tử Tình cho người đem đến một bộ âu phục.
Diệp Quân Lâm vẫn chưa mặc.
Không cần.
Sau đó không lâu, có phóng viên tới.
“Hả? Tại sao lại là anh? Diệp Quân Lâm?”