Nữ phóng viên xinh đẹp hỏi, vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Quân Lâm dụi mắt, nhìn kỹ cô ta.
Nhớ ra rồi.
Sáu năm trước, nữ phóng viên xinh đẹp này vừa mới tới đài truyền hình Tô Hàng làm phóng viên thực tập.
Khi đó cô ta từng phỏng vấn anh và Lục Vân Đình.
Diệp Quân Lâm còn nhớ cô ta không phải người hiền lành gì.
Dùng sắc đẹp dụ dỗ anh, sau khi bị anh cự tuyệt, cô ta lại đi quyến rũ Lục Vân Đình, cũng thất bại.
Sau đó, Diệp Quân Lâm tố cáo cô ta.
Cô ta bị xử phạt, đuổi khỏi nơi thực tập, vĩnh viễn không được đài truyền hình thuê nữa.
Nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại làm việc cho đài truyền hình, hơn nữa nhìn thái độ của cô ta thì có vẻ đã trở thành phóng viên lão làng của đài truyền hình rồi.
Không sai.
Năm đó sau khi Vương Mỹ Kỳ bị Diệp Quân Lâm tố cáo, bị đài truyền hình đuổi việc.
Nhưng sau đó, Vương Mỹ Kỳ dùng bản lĩnh của mình, lên giường với người phụ trách của đài truyền hình, lại được quay về đài truyên hình.
Cô ta thuận lợi thăng tiến, bây giờ đã là phóng viên xinh đẹp, có năng lực nhất ở đài truyền hình.
Hơn nữa cô ta lại có gương mặt xinh đẹp, khí chất cũng ổn, có địa vị cao trong giới truyền thông, là một quân bài tốt mạnh của đài truyền hình.
Vì tập đoàn Vân Đình phát triển quá mạnh mẽ, cho nên mới phái quân bài mạnh này tới phỏng vấn.
Trước khi tới đây, Vương Mỹ Kỳ rất hồi hộp.
Dù sao thì tập đoàn Vân Đình cũng là trụ cột của Tô Hàng.
Gặp mặt tập đoàn lớn, cô ta cũng rất căng thẳng.
Cô ta cũng muốn tạo mối quan hệ.
Nếu có thể qua lại với Lục Nam Hiên hoặc ông chủ lớn đứng sau tập đoàn Vân Đình, thì còn gì tốt hơn.
Trong túi xách của Vương Mỹ Kỳ có cả tất chân và mấy thứ như thế, sẵn sàng dâng mình bát cứ lúc nào.
Cô ta không ngờ người được phỏng vấn lại là Diệp Quân Lâm.
“Cô Vương, vị này là Diệp Quân Lâm, là người phó tổng giám đốc Phương sắp xếp để trả lời phỏng vấn lần này.”
Trợ lý của Phương Tử Tình giới thiệu.
Hàng lông mày thanh tú của Vương Mỹ Kỳ nhíu lại, tò mò hỏi: “Phiền cô nói cho tôi biết anh Diệp có chức vụ gì được không?”
“Hả, anh ta là có vấn kỹ thuật. Tôi cũng không biết tại sao tổng giám đốc Phương lại để anh ta trả lời phỏng vấn nữa.
Trong mắt tôi anh ta là người không có tư cách trả lời phỏng vấn nhất, còn chẳng sạch sẽ bằng bảo vệ nữa.”
Trợ lý của Phương Tử Tình ghé vào tai Vương Mỹ Kỳ, nhỏ giọng càu nhàu.
“Nếu cô Vương không hài lòng thì tôi sẽ đề nghị với tổng giám đốc Phương, đổi người khác có địa vị hơn trả lời phỏng vấn.”
Trợ lý hỏi.
Vương Mỹ Kỳ mỉm cười nói: “Không cần, anh ta rất phù Hư “Vậy cũng được, cô Vương bắt đầu đi, có việc thì cứ tìm tôi!”
Sau khi trợ lý đi, Vương Mỹ Kỳ bắt đầu quan sát Diệp Quân Lâm kỹ càng.
“Diệp Quân Lâm, không ngờ lại có ngày chúng ta gặp nhau thế này nhỉ? Tôi không ngờ anh vẫn còn làm việc ở tập đoàn này đấy?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười nhạo.
Diệp Quân Lâm cũng mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ cô vẫn còn làm việc ở đài truyền hình chứ? Không phải cô bị đuổi việc rồi sao?”
Người quay phim đứng bên cạnh cười lạnh: “Mong anh chú ý từ ngữ của mình, hiện giờ cô Vương là người có địa vị ở đài truyền hình, là phóng viên giỏi nhát!”
Vương Mỹ Kỳ đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Cô làm thế nào mà thăng tiền được vậy? Chẳng lẽ…
Diệp Quân Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh…”
Vương Mỹ Kỳ biết Diệp Quân Lâm muốn nói gì, tức giận tới phát run.
“Tôi dựa vào năng lực của mình nên mới thăng tiến đến thế này! Làm gì giống một vài người nào đó, tôi nghe nói, dựa vào một chút quan hệ mà làm xằng làm bậy! Đúng là còn chẳng sạch sẽ bằng bảo vệ, chẳng bằng phế vật!
Cũng phải thôi, dù sao anh cũng vừa mới ra tù, có công việc để làm làm tốt lắm rồi.”
‘Vương Mỹ Kỳ chê cười.
Những nhân viên khác đi theo liền nói: “Cô Vương, có phải tập đoàn Vân Đình bắt nạt chúng ta quá đáng rồi không?
Sao lại cho một tên tội phạm đang cải tạo trả lời phỏng vấn của đài truyền hình chúng ta? Rõ ràng là không nể mặt chúng tai”