“Tôi đề nghị Lý nhị gia nên rời khỏi Tô Hàng ngay, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Người đó, ông không trêu vào nổi đâu.”
Thẩm Mặc Sơn vừa dứt lời, toàn bộ hội trường liền sửng sốt.
Lý nhị gia cũng phải ngây người.
Cái gì? Bảo ông ta rời khỏi Tô Hàng ư?
“Phải, Phòng thương mại Tô Hàng chúng tôi cũng đề nghị nhị gia rời khỏi Tô Hàng! Quả thực Tô Hàng không giống như những gì nhị gia tưởng đâu, rất có thể ông sẽ phải chết ở đây đấy!
Bốn người nhóm Lôi Thiên Tuyệt nói.
Cuối cùng, Trần Thiên Kiều cũng lên tiếng: “Phải đấy, không sai. Người đó, Lý nhị gia đây không trêu vào nổi!”
Ba nhân vật máu mặt nhát Tô Hàng đồng loạt đề nghị.
Quá chắn động!
Trước đó, máy người Thẩm Mặc Sơn không dám nói như vậy.
Nhưng khi thấy Vũ Sâm đem bức tranh chữ với nội dung đó tới, bọn họ đã biết thái độ của vị nào đó là thế nào rồi.
Lý nhị gia muốn động tới Tô Hàng, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lý nhị gia và đám người Lão Cao dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.
Lý nhị gia không chọc vào ông chủ tập đoàn Vân Đình nồi sao?
Đây chẳng phải chuyện cười lớn hay sao?
Ngoài cái vị ở tỉnh Giang Nam đó ra, không có bát cứ ai là Lý nhị gia không chọc vào nỗi cả.
“Hừ, tôi hiểu rồi Lý nhị gia đột nhiên mỉm cười.
Ông ta đã biết tại sao đám người ở Tô Hàng kia không muốn ông ta ở lại Tô Hàng rồi, dù sao như vậy cũng là động tới địa bàn của bọn họ.
Cho nên bọn họ có tình dùng ông chủ tập đoàn Vân Đình để ép ông ta, ép ông ta phải rời khỏi Tô Hàng.
Nhưng không thể đâu!
Càng không chọc vào nỏi, Lý nhị gia đây càng muốn chọc vào đây!
Tô Hàng này, ông ta ăn chắc rồi!
Ông ta muốn diệt tập đoàn Vân Đình, Diệp Quân Lâm cũng phải chết!
Việc mà Lý nhị gia muốn làm, ông trời có cản cũng không cản nỗi đâu.
Lý nhị gia nhìn mọi người, cười lạnh: “Mục đích của buổi tiệc tối nay rất đơn giản thôi. Sau này tôi sẽ sống ở Tô Hàng, tôi muốn cùng mọi người phát triển lớn mạnh hơn.
Nếu tin tưởng tôi thì hãy bày tỏ thái độ của mình, sau này, chuyện của các vị cũng là chuyện của tôi.
Ý của Lý nhị gia rất đơn giản.
Ông ta muốn những người đang ở đây chọn phe.
Chuyện này cuối cùng cũng tới rồi.
Tất cả mọi người âm thầm run ry.
Trần Thiên Kiều, Thẩm Mặc Sơn và Lôi Thiên Tuyệt là những người đầu tiên tỏ thái độ: “Chúng tôi đã thoái ẩn, sẽ không tham dự vào bắt cứ sự phân tranh nào ở Tô Hàng nữa!”
“Được, những người khác thì sao?”
Lý nhị gia nhìn xuống.
“Tôi chọn đi theo Lý nhị gia!”
“Tôi cũng đi theo Lý nhị gia!”
Mọi người ào ào lên tiếng, ai nấy đều muốn trở thành chó săn cho Lý nhị gia.
“Tôi chọn trung lập!”
“Tôi cũng vậy!” . ngôn tình hài
Có một số người chọn trung lập.
Dù sao tài sản của bọn họ cũng lên tới máy chục tỷ, tự mình làm ăn cũng được rồi.
Nghe bọn họ nói vậy, Lý nhị gia liền không vui.
Ông ta nhận ra sự hoảng sợ trong lòng bọn họ.
Chưa nói tới chuyện sau này bọn họ sẽ bị Lý nhị gia đối xử ra sao, nhưng chắc chắn ngày tháng sau này không dễ chịu.
Các gia tộc lớn đang có mặt ở đây nhanh chóng chọn phe.
Một nửa đi theo Lý nhị gia, còn lại chọn trung lập.
“Còn ai nữa?”
Lý nhị gia hỏi.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tiêu Quốc Phổ.
Ở đây, chỉ có mình ông ta không nêu ra sự lựa chọn của mình.
“Câu trả lời của Tiêu Quốc Phổ tiên sinh là gì? Tôi biết hiện giờ ông rất có quyền lực, hãy lựa chọn cho cẩn thận đấy!”
Lý nhị gia mỉm cười.
Tiêu Quốc Phỏ hiểu rằng.
Cho dù ông ta lựa chọn thế nào, thì sau này ông ta cũng là kẻ địch số một của Lý nhị gia.
Hiện giờ, sự lựa chọn của ông ta rất quan trọng.
Phải quyết định nên đứng về phe nào…
Nếu chọn trung lập, ít nhất Lý nhị gia sẽ không nhắm vào ông ta.
Nhưng ông ta sẽ không chọn trung lập.
Tất nhiên cũng sẽ không đi theo Lý nhị gia.
“Tôi chọn, đứng về phía tập đoàn Vân Đình!”