Mọi người ào ào nhìn về phía sau.
Một nhóm bảo vệ mặc đồng phục đang bước vào trong hội trường.
Người dẫn đầu là đội trưởng đội bảo vệ, Vũ Sâm.
Anh ta đang cầm một bức tranh bằng hai tay.
“Hả?”
Lần này, toàn bộ hội trường đều há hốc miệng.
Những công ty và gia tộc khác đều cử nhân vật có địa vị cao tới, tập đoàn Vân Đình lại cử một đội bảo vệ tới sao?
Con mẹ nó, quá ngông cuồng rồi đấy?
Hoàn toàn không để Lý nhị gia vào mắt phải không?
“Thú vị đấy!”
Lão Cao mỉm cười nói.
Lý nhị gia híp mắt, không những không nổi giận mà còn bật cười: “Hay lắm, tập đoàn Vân Đình! Dám phái bảo vệ tới đây!”
Vũ Sâm bước lên một bước, mỉm cười nói: “Lý nhị gia, xin tự giới thiệu, tôi là Vũ Sâm, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Vân Đình. Theo lệnh của ông chủ, tôi tới đây tặng một bức tranh chữ cho Lý nhị gia!”
Cậu ta vừa dút lời, toàn bộ hội trường liền hoảng hốt.
Tập đoàn Vân Đình bị điên rồi đấy à.
Bọn họ phái một tên đội trưởng đội bảo vệ tới đây.
Là muốn khiêu khích Lý nhị gia!
Mọi người không hiểu nước đi này của tập đoàn Vân Đình là có ý gì…
Chỉ có một số ít người hiểu.
Ví dụ như, Tiêu Quốc Phỏ.
Ông ta có chút lo lắng, nếu Diệp Quân Lâm khiêu khích Lý nhị gia quá đà, thì khó mà thoát nỗi.
Dù sao thì Lý nhị gia và hai tên Hắc Bạch vô Thường cũng là kẻ điên.
Ép bọn họ tức lên, chuyện gì bọn họ cũng dám làm!
“Mẹ nó, một tên bảo vệ như mày mà cũng dám nói chuyện với nhị gia sao? Muốn chết phải không?”
Lý Tùng Khuê vốn đã có thù với Vũ Sâm, muốn mượn tay Lý nhị gia dạy dỗ Vũ Sâm một trận.
“Người đâu, đánh chết máy tên bảo vệ thối này cho tôi!”
Lý Văn Hải cũng cả giận nói.
“Chờ đã…”
Lý nhị gia lên tiếng: “Tôi lại muốn xem xem ông chủ tập đoàn Vân Đình muốn tặng tôi món quà gì?”
“Đi, đem lên đây cho tôi!”
Lão Cao nghe vậy, lập tức nhận lấy bức tranh Vũ Sâm đem tới.
“Vậy chúng tôi đi đây!”
‘Vũ Sâm xoay người bỏ đi.
Lý Tùng Khuê còn định cản người, Lão Cao đã trừng mắt nhìn anh ta.
Người nhà họ Lý đành phải trơ mắt nhìn Vũ Sâm và nhóm bảo vệ kia bỏ đi.
“Mở ra xem đó là thứ gì?”
Lý nhị gia rất tò mò.
Lão Cao giơ hai tay lên cao, mở bức tranh ra.
“òm Khi nhìn thấy nội dung tranh chữ, toàn bộ hội trường đều phải hoảng sợ.
Bầu không khí yên tĩnh không có bát kỳ tiếng động nào.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng kim rơi!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Vì nội dung của bức tranh chữ kia quá chấn động.
Lý nhị gia nhận ra tình hình không ổn, vội vàng nhìn bức tranh chữ.
Trên đó chỉ viết vỏn vẹn bồn chữ: “Cút khỏi Tô Hàng.”
Quá bá đạo rồi!
Thì ra người ta phái bảo vệ tới không phải là ngông cuồng.
Sự ngông cuồng của người ta còn ở phía sau nữa kìa.
Thẳng thừng nói Lý nhị gia cút khỏi Tô Hàng, đây là người đầu tiên đấy.
Lý nhị gia tung hoành giang hồ suốt máy chục năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.
“Diệt tập đoàn Vân Đình!”
Lão Cao và vệ sĩ của nhà họ Lý không thể ngồi yên nữa.
Bọn họ lập tức tuyên bố muốn diệt trừ tập đoàn Vân Đình.
Bây giờ thì Lão Cao đã hiểu tại sao Diệp Quân Lâm lại ngông cuồng như vậy rồi.
Có ông chủ ngông cuồng như thế làm chỗ dựa, anh có thể không ngông cuồng hay sao?
Tất cả những người đang ngồi bên dưới lập tức cúi đầu, mà chờ đợi một trận cuồng phong ập tới.
Làm Lý nhị gia tức giận là chuyện rất đáng sợ.
Máu chảy thành sông, thây chất thành núi…
Có lẽ Tô Hàng thật sự chuẩn bị biến thành nơi gió tanh mưa máu rồi.
Lý nhị gia nhìn mọi người, hỏi: “Cậu hiểu ông chủ tập đoàn Vân Đình được mấy phần?”
“Người đó rất thần bí, chưa bao giờ lộ diện! Đến cả thuộc hạ của người đó, Lục Nam Hiên cũng vô cùng thần bí, ít khi xuất hiện.”
“Nhưng có vẻ người đó rất quyền lực, có thể đoạt tiền từ tay phòng thương mại Tô Hàng và nhà họ Thẩm…”
Những người khác ào ào nói.
“Thẩm tiên sinh tháy sao?”
Lý nhị gia hỏi Thầm Mặc Sơn.