Diệp Quân Lâm quát.
“Đúng rồi, còn có một chỗ chưa tra qua!”
Đột nhiên Tây Phương nói ra.
Trong toàn thành phố này mỗi góc bọn họ đều lật tung lên rồi.
Chỉ có duy nhất một chỗ-chưa tra tới ấy chính là tập đoàn Minh Cường.
Tây Phương vội vàng chạy tới tập đöần Minh Cường, quả nhiên phát hiện ra Vương Tấn Nghĩa.
Thì ra sau khi anh ta trở về tập đoàn Minh Cường, đã trực tiếp trốn ở kho hàng.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Rất nhanh, Vương Tấn Nghĩa đã được đưa tới trước mặt Diệp Quân Lâm.
Nhân tiện còn có thêm Hàn Dĩnh.
“Anh…
“Diệp Quân Lâm anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, tất cả đều do Lý Từ Nhiệm quyến rũ tôi, không có liên quan gì tới tôi!”
Vương Tấn Nghĩa chột dạ nói.
‘Ầm”
Nghe tới đó, Diệp Quân Lâm dường như muốn phun lửa.
Ở ngay trước mặt anh mà còn dám hãm hại Từ Nhiệm.
“Anh đừng có đóng kịch nữa được không?”
Diệp Quân Lâm áp chế tức giận xuống, lạnh lão hỏi.
“Diễn kịch? Diễn cái gì kịch hả? Tôi nói cho anh biết, tất cả đều do Lý Từ Nhiệm bức ép tôi. Cô ta muốn tôi ly hôn. Tôi không chịu, cô ta liền lấy chuyện mang thai ra uy hiếp tôi. Haiz, nhưng tôi là người đã có gia đình, sao tôi có thể đồng ý với cô ta chứ?”
Vương Tấn Nghĩa tiếp tục mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh-mà nói láo.
Ngay cả Hàn Dĩnh cũng nói theo: “Diệp Quân Lâm anh là có ý gì? Bắt tôi tới làm gì? Nhanh thả tôi ra, nếu không anh sẽ chịu không nổi đâu!”
“Còn nữa, anh bắt tổng giám đốc Vương làm gì? Vấn đề này sai là do Lý Từ Nhiệm, có quan hệ gì với người khác chứ!”
Diệp Quân Lâm trừng cô ta một cái: “Chuyện của cô đợi chút nữa tôi sẽ tính với cô sau, bây giờ tôi đang nói chuyện với anh ta”
“Còn không nói rõ sự thật ra sao?”
Diệp Quân Lâm nhìn chăm chăm Vương ‘Tấn Nghĩa hỏi.
“Anh đang nói cái gì vậy hả? Tôi nghe không hiểu! Tôi biết, anh đang vì muốn bênh vực kẻ yếu là Lý Từ Nhiệm, nhưng mà sự thật chính là như vậy! Tôi còn cách nào nữa hả?”
Diệp Quân Lâm dựng thẳng ngón tay lên nói: “Tôi cho anh thêm một cơ hội!”
“Dù anh có cho tôi mười cơ hội đi chăng nữa thì lời tôi nói chính là sự thật đó!”
Vương Tấn Nghĩa nói.