‘Bốp!”
Đột nhiên Diệp Quân Lâm xoay người nện một quyền vào trên mặt Vương Tấn Nghĩa.
“Bịch bịch!”
Thoáng chốc, máu tươi vung vẩy ra, toàn bộ răng trong miệng của Vương Tấn Nghĩa đêu rơi ra.
Ngay cả kêu thảm thiết thì Vương Tấn Nghĩa cũng không kịp kêu, mà đã ngã xuống bất tỉnh.
“Làm cho anh ta tỉnh lại!”
“Ào ào!”
Một chậu nước tạt ýào trên mặt Vương Tấn Nghĩa, anh ta bị kích thích mà tỉnh lại.
Anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Tôi nói cho anh biết Diệp Quân Lâm à! Cho dù anh có đánh tôi như thế nào, tôi cũng không thuận theo ý của anh đâu!”
Hàn Dĩnh cũng nổi giận nói: “Đúng, không sai đâu. Diệp Quân Lâm, anh đừng nghĩ dùng bạo lực để chúng tôi khuất phục, tôi nói cho anh biết, không thể nào đâu!”
Diệp Quân Lâm nhìn hai người, hỏi: “Các người vẫn không chịu nói sao?”
“Nói cái gì chứ? Căn bản không có chuyện gì để nói? Bà xã anh chính là một con điếm, làm kẻ thứ ba quyến rũ tổng giám đốc Vương! Cô ta thật sự là Phan Kim Liên hiện đại mà, vậy mà tôi lại làm việc dưới trướng của cô ta, đúng là cuộc đời của tôi quá bị sỉ nhục mà! Loại phụ nữ dâm đãng như vậy nên chết đi!”
Hàn Dĩnh tức giận nói.
Vương Tấn Nghĩa cũng nói theo: “Đúng, không sai. Đều là do bà xã anh quyến rũ tôi! Liên quan con mẹ gì tới tôi! Nói thật cho anh biết, tôi còn quay được rất nhiều video và hình của bà xã anh nữa đấy, ha ha ha…”
Khóe miệng Diệp Quân Lâm nhiều thêm một độ cong tàn nhẫn, trong con ngươi đều là ý tứ khát máu: “Một cơ hội cuối cùng tôi đã cho các người!”
“Các người đi ra ngoài xem thử chút đi!”
Nghe được giọng nói của Diệp Quân Lâm, hai người Vương Tấn Nghĩa và Hàn Dĩnh cùng bước tới trước cửa, sau khi đẩy cửa ra, thì quay mặt nhìn sang.
Vừa thấy cái này, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt vì bị dọa mà trảng bệch một mảng.
Vì hai người thấy bên ngoài có đến mấy trăm người đang quỳ, toàn thân bê bết máu.
Màn này doạ cho hai người Vương Tấn Nghĩa sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
“Đến đây, để tao giới thiệu cho. Đây là Hàn Phong… Đây là Nguyễn Hắc Đức…
Nghe Diệp Quân Lâm giới thiệu thân phận những người này, trong lòng Vương Tấn Nghĩa không ngừng run sợ.
Con mẹ nó đây đều là người liên quan tới vụ của Lý Từ Nhiệm!
Toàn bộ đều bị bắt đến đây sao?
Diệp Quân Lâm rốt cục là ai chứ?
Lợi hại như vậy?
“Toàn bộ đã khai ra chân tướng sự việc rồi.”
Anh nói.
“Bọn mày thì sao?”