Quan Liễu Yên đột nhiên thấy hoảng.
Diệp Quân Lâm đâu đơn giản như vậy.
Không chỉ là Chủ tịch tập toàn Minh Cường.
Anh ta còn lợi hại hơn vậy.
Cô biết rõ về Diệp Quân Lâm, đây là người có oán phải trả.
Anh sẽ không để cho cô yên đâu.
Diệp Hiệu khinh thường, nói: “Thì đã làm sao? Chúng ta đã từ chối mọi quan hệ với đám Vương Tấn Nghĩa rồi, chẳng còn chứng cứ nào hết.
Sao có thể đối mặt với chúng ta?”
“Huống chỉ đây là tập đoàn Thiên Lăng, có thể đối đầu với Nhà họ Diệp sao?”
Quan Yên Liễu thỏ phào một hơi.
“Thật vậy! Trong mắt Nhà họ Diệp, anh ta chỉ là một con kiến mà thôi”
Diệp Hiệu trấn an: “Vậy cô cứ thoải mái đi, anh ta không đến được đâu! Một con thú điên đối đầu được với Nhà họ Diệp sao?”
Trước tòa nhà Kim Long.
Diệp Quân Lâm cùng Nam Phương bước vào.
“Các người có hẹn trước không, sao lại đi thẳng vào?”
Gác cửa ngăn hai người Diệp Quân Lâm.
Anh cười cười: “Tôi muốn giết người, cần hẹn trước sao?”
“Gì?
Đồng tử mấy tên này co lại, nhìn anh với ánh mất khó tin.
Đến tập đoàn Thiên Lăng giết người?
Ăn gan hùm mật báo ‘hay sao?
“Dừng lại, với đây không phải là chuyện để đùa, muốn chết hả?”
Gác cửa cả giận nói.
“Đánh!”
Diệp Quân Lâm nói một câu, Nam Phương lập tức động tay.
Nam Phương “dọn sạch” đường vào tòa nhà Kim Long.
Diệp Quân Lâm đi đăng sau, dưới đất là đám người đang kêu rên không ngừng.
“Phòng chủ tịch ở tầng 372 Lên đó đi” Anh thản nhiên nói.
Thế rồi hai người từ tầng 1 thẳng lên tầng 37.
Dù cả toàn Kim Long có trên trăm tên bảo vệ, cũng không cản được họ.
Nơi nơi đều là tiếng người gào thét.