Tại phòng Chủ tịch.
Diệp Hiệu và Quan Liễu Yên đang bàn mưu tính kế.
“Diệp Quân Lâm là người thông minh, chắc sẽ không tới đây, rước lấy phiền toái” Quân Liễu Yên cười nói.
“Räc!”
“Räc!”
Vậy mà ngay sau đó, cửa phòng bị một cước đạp cho vỡ tan tành.
Động tĩnh lớn dọa hết mọi người có mặt.
Đi vào là hai người, trong đó…
Có Diệp Quân Lâm.
Trọn vẹn mấy chục giây sau, bọn người Quan Liễu Yên mới kịp phản ứng.
“Anh…
Sao anh tới được đây? Là…
Diệp Quân Lâm..”
Quan Liễu Yên khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt.
“Bảo vệ đâu? Làm sao người không liên quan đều tới đây được? Các người nhận lương mà không làm việc à?” Diệp Hiệu lập tức hô bảo an.
Nhưng không ai đáp lại.
“Ồ, tất cả bảo vệ đều ở ngoài kia! Có chuyện gì sao?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Anh…
Anh…
Anh…
Diệp Hiệu nhìn nụ cười đã thú trên khuôn mặt Diệp Quân Lâm mà trong lòng cảm thấy có một tia sọ hãi.
Diệp Quân Lâm đi vào ngôi xuống trên ghế.
“Đứng lên cho tôi, đây là ghế ngôi của tôi, anh có thể ngồi ở chỗ này sao?” Diệp Hiệu quát lớn.
Nhưng ngay khi đụng phải ánh mắt đáng sợ của Diệp Quân Lâm, Diệp Hiệu ngoan ngoãn im lặng, ngậm lại miệng của mình.
“Biết vì sao tôi tới tìm các người không?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Diệp Hiệu cùng Quan Liễu Yên mấy người lắc đầu.
Có điều bọn họ đều là có tội nên mặt có nét chột dạ, không thể che giấu được.
“Thật không biết?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Không biết!” Mọi người cùng nhau lắc đầu.
Lúc này, Diệp Quân Lâm đột nhiên đem Diệp Hiệu kéo đến trước mặt, đè đầu hắn trên bàn công tác.
“Huych!” Hắn năm lấy màn hình máy tính hung hăng nên ở trên đầu Diệp Hiệu.
“Rắc! Rắc!” Máu tươi bắn ra tung tóe, đồng thời màn hình hiển thị bị bật tung ra.