Nghe được câu này, tất cả mọi người đều bị dọa đến ngã sấp trên mặt đất.
Quan Liễu Yên có loại dự cảm không may rằng Diệp Quân Lâm thật sự dám giết bọn họ.
Quan Liễu Yên đối mặt Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh dám giết chúng tôi?”
“Có cái gì không dám!”
“Chúng tôi là người đứng đầu tập đoàn Minh Thiên! Người thừa kế tập đoàn là Diệp Minh Thiên! Chúng tôi trực thuộc quyền quản lí của ông ấy.
Còn có cậu chủ Diệp Thần cũng đang là chỗ dựa cho chúng tôi! Anh dám giết chúng tôi sao?”
Quan Liễu Yên âm thanh lạnh lùng nói.
Quan Liêu Yên vừa nói ra những lời này, những người còn lại trong nháy mắt mới kịp phản ứng. Vừa mới rồi bọn họ đang bị Diệp Quân Lâm dọa sợ. Kỳ thật bọn họ căn bản không cần sợ hãi. Bọn họ là người của tập đoàn Minh Thiên, nói trắng ra là họ được chống lưng bởi Nhà họ Diệp.
Trên đời này ai có lá gan lớn dám động đến bọn họ chứ?
Sau khi nghĩ thông suốt vê điều đó, mọi người đều cùng nhau đứng dậy, không còn quỳ trước Diệp Quân Lâm.
Ngay cả Diệp Hiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm rồi nói: “Chuyện này chúng tôi nói xin lỗi, sau đó bồi thường Lý Từ Nhiệm một chút tiền. Được thì nhận đi, không nhận thì cũng coi như xong!” . Truyện mới cập nhật
“Diệp Quân Lâm anh muốn động chúng tôi, anh có thể nghĩ nghĩ rõ ràng, anh là đang chống đối cậu chủ Diệp Thần, đang chống đối cùng toàn bộ Nhà họ Diệp!”
Quan Liễu Yên cười lạnh nói: “Tôi thừa nhận anh thật sự khiến cho tôi phải nhìn nhận lại anh! Nhưng so với nhà họ Diệp, anh vẫn như cũ, chỉ như là con kiến thôi “Cho nên các.người muốn kết thúc chuyện này một cách tạm bợ như vậy?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Còn không thì sao? Anh thật sự muốn chống đối lại nhà họ Diệp sao? Nghe tôi, chuyện này cứ tính như vậy. Có bao nhiêu oan khuất anh cũng phải nhãn nhịn!”
Diệp Hiệu còn võ võ bả vai Diệp Quân Lâm mà nói.
“Tốt!”
Một giây tiếp theo, Diệp Quân Lâm trở tay.
Tiếng bẻ cổ tay răng rắc vang lên.
Theo quan điểm của Diệp Hiệu, Diệp Quân Lâm sẽ không bao giò dám đối đầu với nhà họ Diệp.
Đối với những việc bọn họ làm chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Có oan khuất, cũng chỉ có thể đem nuốt vào trong.
Diệp Hiệu không nghĩ tới anh ta lại động thủ.
“Ầm” Diệp Quân Lâm lại là một cước đem Diệp Hiệu đá bay ra ngoài.
Diệp Hiệu thân thể hung hãn đập ỏ trên vách tường đối diện, rơi xuống đất, trên vách tròng tràn đây vết máu.
Anh ta co quắp mấy cái, ngất đi.
“Diệp Quân Lâm…
Anh, anh thật là to gan.
Cậu chủ Diệp Thần cũng dám đánh”
Quan Liễu Yên hô lớn.