“Anh điên rồi! Đánh tổng giám đốc Diệp tổng, chính là đánh vào mặt nhà họ Diệp.
Đánh vào mặt nhà họ Diệp! Anh hẳn là không muốn sống nữa!” Những người khác hô lón.
Họ đã nâng tầm vấn đề lên với Nhà họ Diệp.
Muốn dùng Nhà họ Diệp để trấn áp Diệp Quân Lâm.
“Lão tử chính là muốn đánh vào mặt Nhà họ Diệp.”
Diệp Quân Lâm không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt Quan Liễu Yên.
Lần này tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng động.
“Diệp Quân Lâm, anh làm vậy không sợ hậu quả sao? Không sợ Nhà họ Diệp trả thù sao? Nhớ kỹ thân phận của anh.
Ở trong mắt Nhà họ Diệp, anh chỉ là đứa con hoang, không phải là thiếu gia của bọn họ!”
Quan Liễu Yên hét lên.
“Bốp”
Câu trả lời cho cô ta là một cái tát.
Một cái tát khiến khuôn mặt của Quan Liễu Yên sưng đỏ, trây đa sứt thịt.
Khuôn mặt cô lúc này như miếng đậu phụ, bị đánh vữa cả ra.
Lúc này, Lý Từ Nhiệm gọi điện thoại tới, hỏi Diệp Quân Lâm đang ở đâu.
Diệp Quân Lâm sau khi cúp điện thoại.
Anh ta lạnh lùng nói: “Coi như các người may mắn, tha cho các người một mạng! Nhưng là mỗi người phải lưu lại ít đô!”
“Cái gì?” Quan Liễu Yên cả người hoảng sợ.
“Ít nhất một bàn tay hoặc một vài ngón tay! Nếu không tất cả đều phải chết!”
“Tự mình giải quyết đứ”
Diệp Quân Lâm ném con đao qua.
Lưỡng lự một hồi, Quan Liễu Yên nhặt con dao lên, kiên cường chém xuống.
“A…a..
Cô ta hét lên như một con lợn bị cắt tiết.
Những người còn lại cũng chỉ có thể làm vậy, cầm dao lên tự giải quyết.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng la hét, nông nặc mùi máu.
“Diệp Quân Lâm, anh đừng có mà hối hận.
Bắt đầu từ hôm nay,anh cùng Nhà họ Diệp chính là kẻ thù. Cuộc chiến với Nhà họ Diệp sắp bắt đầu, anh chết chắc rồi” Quan Liễu Yên hô lớn.
“Ừ. Nhưng là cô sẽ không thấy được: Lập tức công khai nói lời xin lỗi” Diệp Quân Lâm vô cùng tức giận nói.
Cuối cùng, dưới sự bức ép của Diệp Quân Lâm, Quan Liễu Yên và những người khác đã tiết lộ sự thật trên mạng xã hội và công khai xin lỗi.
Sau lần xuất hiện này, Quan Liễu Yên, Diệp Hiệu và những người khác đã bị toàn nghề phong sát.