“Răng rắc!”
Bàn tay của Diệp Trung Thiên bỗng nhiên vỗ tan chiếc bàn thành hai phần, phát ra tiếng ầm ầm.
“Ở đây có chỗ cho các người nói chuyện à?”
Diệp Trung Thiên giận dữ hỏi.
Đám người Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng bị dọa đến mức tim đập thình thịch.
Không chỉ như thế.
Đồng thời, ánh mắt của mấy ngàn người ngồi giữa sân đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt mọi người đều hung ác.
Khí tức kinh khủng.
“Dám hô to gọi nhỏ với anh ấy? Các người chán sống rồi đúng không?”
“Muốn chết hả! Trước mặt chúng tôi mà cũng dám ra vẻ à?”
“To gan! Nói lại một câu xem nào?” . truyện kiếm hiệp hay
Đám người quát lớn.
Ba nhà Lý, Trịnh, Trần chịu đựng ánh nhìn của hàng nghìn ông lớn, bị dọa đến mức hồn muốn lìa khỏi xác.
Tất cả mọi người đều điên rồi…
Truyện lên tại ứng dụng truyện hola nhé!
“Phịch phịch!”
Mọi người không khống chế nổi cơ thể, tự động quỳ rạp xuống đất.
“Rất xin lỗi! Rất xin lỗi!”
“Chúng tôi sai rồi! Trường hợp hiện tại không có chỗ cho chúng tôi mở miệng!”
“Chúng tôi chỉ là đám sâu kiến nhỏ bé, kính mong các ông lớn không chấp kẻ thấp hèn mà bỏ qua một lần cho chúng tôi!”
Đám người Ngô Thị Lan đều cho rằng bọn họ mở miệng mà không được các ông lớn cho phép, mới làm mọi người tức giận.
Dù sao thân phận của mỗi người ở đây đều cao quý, hiển hách, là người mà bọn họ chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn họ hoàn toàn không có tư cách nói chuyện trong tình huống này.
Kết cục giống như bây giờ, họ làm các ông lớn nổi giận.
Đến cả ông tổ nhà họ Diệp cũng tức giận.
Đây đúng là một sai lầm lớn!
Lúc này Đoàn Lệ Nguyên cũng vội vã chạy đến, chủ yếu vì cô lo lắng Diệp Lâm Quân và bé cưng xảy ra chuyện.
Cô vừa chạy đến nơi thì đã thấy một đám người quỳ dưới đất.
Hai mắt Lý Từ Nhiệm mở to.
Chuyện này…
Tình hình này là sao? Nhà họ Diệp ở Giang Bắc quỳ, cả ba nhà Lý, Trịnh và Trần cũng quỳ rạp đưới đất.
Diệp Lâm Quân đang ôm bé Quân cũng bị bao vây bên trong.
Cô nhìn cách nhà họ Diệp ở Kinh Thành muốn truy xét việc bé cưng đổi họ.
Sự thật bày trước mắt làm Lý Từ Nhiệm khiếp sợ.