Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1794: Chương 1794: Chương 1795




Sau khi Bạo Long sắp xếp nhiệm vụ xong thì đoàn xe nhanh chóng lên đường.

Đường biển và đường hàng không đều không đáng tin cậy, chỉ có đi đường bộ là an toàn nhất.

Diệp Lâm Quân và Băng Phượng Hoàng ngồi ở chiếc xe chính giữa cùng với cái vali kia. Ý tứ chính là Diệp Lâm Quân cũng như cái vali đó, đều cần được người khác bảo vệ.

Sau khi lên xe, Diệp Lâm Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng sự thật là anh đang nhớ đến bé Quân, đã mấy ngày không được gặp bé con rồi.

Hỏa Phượng Hoàng trừng mắt lườm Diệp Lâm Quân mấy lần.

“Băng à, chị biết em luôn xem anh ta là thần tượng, nhưng bây giờ anh ta có giống một thần tượng không cơ chứ, em tự mình nhìn đi!” Hỏa Phượng Hoàng bất mãn nói.

“Anh ta đã từng là thần tượng của chúng ta, nhưng hôm nay anh ta chỉ đến để thêm phiên toái thôi Hỏa Phượng Hoàng tức giận nói.

Băng Phượng Hoàng thở dài: “Nếu anh ấy khôi phục lại thì tốt biết bao nhiêu.

Đã từng là Chiến thân Côn Luân trấn áp cả trăm nước cơ mà.”

“Tạm thời thì không có khả năng đó đâu.

Em nhìn xem anh ta đã ngủ mất rồi kìa! Đi làm nhiệm vụ mà cứ tưởng là đi du lịch đấy chắc?”

Mọi người đều rất không vừa ý với Diệp Lâm Quân.

Cứ nghĩ mãi, Diệp Lâm Quân dần đần ngủ thiếp đi.

Cũng không biết đã đi được bao xa, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa to, tiếng sấm đùng đoàng, những tia chóp rạch ngang qua bầu trời đêm.

‘Âm ầm ầm..

Đột nhiên tiếng sấm nổ vang lên, dọa Diệp Lâm Quân giật mình tỉnh lại.

Bởi vì anh vừa nằm mơ thấy Lý Từ Nhiệm và bé Quân bị người ta bắt đi.

Vừa lúc tiếng sấm vang lên, anh cũng tinh lại.

“Phì Các thành viên của đội Phượng thấy cảnh này, đều bật cười thành tiếng.

“Nghe tiếng sấm thôi mà cũng tỉnh lại? Trạng thái thế này mà đòi đi hộ tống thuốc gen á? Chắc chăn luôn? Truyền ra ngoài chắc người ta cười cho thối mũi.

Một người tàn tật ngồi trên xe lăn, nghe sét đánh cũng giật mình tinh giấc, làm sao mà đi hộ tống cho được? Băng Phượng Hoàng thở dài: “Nhìn tình trạng của anh ấy bây giò, e là đã bị chấn động tâm lý không nhỏ, phỏng chừng sẽ sinh ra sợ hãi và lo lãng đối với loại âm thanh lớn như thế này”

“Chứ còn gì nữa, ngã xuống từ vị trí cao như vậy, lại còn trở thành một người tàn tật nữa, đả kích như vậy ai mà chịu cho nổi”

“Thế mà loại người này lại được phái tới đội hộ tông, còn muốn chỉ huy chúng ta nữa chứ? Đúng là buồn cười!”

Là một tổ chức đưới quyền Vệ binh Viêm Long, cũng chính là đại biểu cho quyền lực tối cao.

Mỗi thành viên đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Cấp trên phái Diệp Lâm Quân tới khiến bọn họ cảm thấy như đang bị nghi ngờ năng lực.

Cộng thêm trạng thái hiện tại của anh càng làm bọn họ tức giận hon! “Nhưng mà chúng ta phải tự tin lên.

Mười sáu người chúng ta chính là bốn đội mạnh nhất đây! Có chúng ta hộ tống thì cho dù là kẻ nào cũng đừng hòng cướp được đồ vật.”

Hỏa Phượng Hoàng lườm Diệp Lâm Quân một phát, nói: “Dù có thêm cái gánh nặng này thì chúng ta cũng không sợ gì hết!”

Thật ra đám Bạo Long đồng ý dẫn Diệp Lâm Quân theo cũng không phải chỉ vì mấy câu nói của Băng Phượng Hoàng, mà là do bọn họ đủ tự tin vào năng lực của mình.

Trên đường đi không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.

Khu vực thứ nhất, an toàn!

Khu vực thứ hai, an toàn!

Khu vực thứ mười sáu, an toàn!

Cũng không phải chỉ có mười sáu người đi hộ tống, trên đường đi còn có rất nhiều trạm gác ngầm, chịu trách nhiệm liên lạc với đội Lang.

Sau một đêm, khoảng cách đến Kinh Thành đã rất gần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.