“Quãng đường này chẳng có nguy hiểm gì hết, chỉ cần qua thêm một khu vực nữa là chúng ta sẽ thành công” Băng Phượng Hoàng cười nói.
“Dù bọn chúng có to gan lớn mật đến mấy đi nữa, thì ước chừng cũng chả có mấy người dám đánh cướp trên lãnh thổ của Lạc Việt đâu ha?”
Hỏa Phượng Hoàng khinh thường nói.
Đây là bọn họ tự tin vào năng lực của bản thân, cũng là tự tin đối với Lạc Việt.
Từ phía trước truyền đến tiếng nói của Bạo Long: “Đội Lang đã cùng trạm gác ngầm điều tra khu vực phía trước, không có mai phục. Chúng ta có thể an toàn về đến Kinh Thành!”
“Tôi nghĩ mọi người có thể ăn mừng sớm được rồi đó!”
“Ây da” Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trạng thái căng thẳng được thả lỏng, dù sao cũng đã lo lắng cả một đêm rồi.
“Tôi cứ tưởng phải đánh một trận lớn chứ?
Hóa ra lại đơn giản như vậy á hả?” Hỏa Phượng Hoàng buông thõng tay, vẻ mặt không sợ gì hết.
Băng Phượng Hoàng cười cười: “Có khi là thật sự bị tên tuổi của chúng ta dọa sợ đấy. Có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay trên lãnh thổ Lạc Việt chứ!”
“Ha ha, nhiệm vụ này quan trọng nhưng cũng đơn giản ghê, cứ thế này mà cầm huân Chương vinh dự thì cứ có cảm giác chiến thắng mà không cần dùng vũ lực ấy nhởi Những người khác cũng cười theo.
“Trong những lúc như thế này, thì các người càng không nên thả lỏng!”
Lúc này, giọng nói của Diệp Lâm Quân vang lên.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ đến.
Từ sau khi lên xe, Diệp Lâm Quân chưa mở miệng nói câu nào, đến phút cuối lại bảo bọn họ phải cẩn thận, đúng là buồn cười! Ánh mắt lạnh lùng của Hỏa Phượng Hoàng rơi xuống trên người Diệp Lâm Quân: “Chiến thần Quân nghe không hiểu gì à? Bạo Long vừa mới thông báo đã kiểm tra xong khu vực duy nhất còn lại, không thấy có mai phục hay nguy hiểm gì cả.
Xin hỏi chúng tôi cần cẩn thận cái gì cơ?”
Đối mặt với sự chất vấn của Hỏa Phượng Hoàng, Diệp Lâm Quân chỉ cười cười, hỏi: “Hôm nay ai là người phụ trách toàn đội?”
“Là Bạo Long, có chuyện gì sao?”
Băng Phượng Hoàng trả lời.
“Cả đội lập tức dừng lại, gọi Bạo Long qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta”
Diệp Lâm Quân dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Anh…
anh đang ra lệnh cho bọn tôi đấy à?”
“Chẳng lẽ không đúng à? Vệ binh Viêm Long phái tôi tới đây là để chỉ huy các người, bởi vậy, các người đều phải nghe lệnh của tôi!”
Diệp Lâm Quân nghiêm túc nói.
“Nghe anh? Làm sao có thể?”
Mãy người Hỏa Phượng Hoàng đều có chút tức giận.
Băng Phượng Hoàng đứng ra giải vây: “Bạo Long, anh ra lệnh cho mọi người dùng lại một chút đi, Chiến thần Quân có chuyện muốn nói với anh”
Bạo Long ra lệnh cho đoàn xe dừng lại, dẫn theo mấy thành viên khác tới chỗ chiếc xe ở vị trí chính giữa.
“Anh muốn nói gì?”
Bạo Long nóng nảy hỏi.
“Nếu không muốn có thương vong thì ngay lập tức đổi tuyến đường khác để quay vê Kinh Thành đứ Diệp Lâm Quân nói.
“Cái gì cơ?
Lời vừa nói ra đã khiến mọi người sững sờ một hồi lâu.
“Kêu tôi thay đổi lộ trình, đổi một phương hướng khác để về Kinh Thành á?”
Bạo Long giơ tay chỉ vào mũi mình, hỏi.
“Chiến thân Quân à, nếu không phải vì tôn trọng anh thì tôi thật sự rất muốn chửi anh một trận đói”