Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1851: Chương 1851: Chương 1852




“Làm sao mà hèn hạ cơ chứ? Chúng tôi chính là bậc cha chú của Diệp Lâm Quân, lẽ ra nó phải đưa thần dược cho chúng tôi mới phải!”

“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân đúng là không xem cha chú ra gì! Có thân dược trong tay mà lại giấu đi!”

Đám người đáp trả một cách hùng hồn.

Chí Oánh không phục, nói: “Đây là đồ Diệp Lâm Quân được ban thưởng, cho ai, tặng ai là việc riêng của thằng bé, và cũng là quyền lợi của nó.

Người khác không thể quyết định thay thằng bé được!”

“Vậy thì hôm nay;chúng tôi sẽ ra quyết định thay cho nó! Tôi muốn nhìn xem, Diệp Lâm Quân sẽ lựa chọn thần dược, hay là chọn mẹ của nó đây!”-Mấy người Ngô Thị Lan đã quyết tâm tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi bước.

“Đi, xuất phát thôi, đi tìm Diệp Lâm Quân!”

Đang lúc đám người rục rịch chuẩn bị lên đường, lại gặp phải Lý Từ Nhiệm.

“Mấy người đang làm trò gì thế?” Lý Từ Nhiệm nhìn đám người, hỏi.

“Là ai đã đi mật báo?” Ngô Thị Lan nghiêm mặt quát. Làm sao mà Lý Từ Nhiệm lại có thể biết chuyện?

“Lê Nguyên, chuyện này không liên quan gì tới em! Mau nhường đường đi, đừng có làm chậm trễ bọn chị!” Trịnh Quân Nga quát lớn.

“Không được! Hôm nay có em ở đây, mọi người đừng hòng bắt nạt mẹ em!” Lý Từ Nhiệm không chịu yếu thế.

“Mẹ cô? Đây không phải là mẹ cô đâu, được chưa? Mau tránh đường đi!” Trương Phúc Long nổi giận nói.

Lý Từ Nhiệm vẫn kiên quyết: “Em không tránh đấy!” Cô khăng khăng đứng chặn ở cửa.

Đám người cũng không dám lớn tiếng ồn ào, nếu để cho bà cụ biết, vậy thì sẽ gây ra phiền phức lớn.

“Lê Nguyên à, mục đích của bọn tôi cũng rất đơn giản thôi, chính là để Diệp Lâm Quân giao thần dược ra, sau đó chúng tôi sẽ biếu nó cho Hoàng đế Tây Đường!”

“Chúng tôi cũng là suy nghĩ cho hai nhà Lý – Trịnh, bà cô cũng đã nói rồi, chỉ cần biếu thần dược, vậy thì hai nhà chúng ta không phải lo lắng gì về tương lai sau này nữa rồi!”

Mọi người lên tiếng.

“Lê Nguyên à, cháu hãy suy.nghĩ thật kỹ đi, nói thật thì thần dược này cũng chẳng có tác dụng gì nhiều với Diệp Lâm Quân, nhưng nó lại có thể đem ra để đổi lấy vận mệnh của cả hai gia tộc đấy! Như vậy không phải là sẽ có lãi hơn hay sao?” Ngô Thị Lan từ tốn thuyết phục.

Quả nhiên, Lý Từ Nhiệm do dự.

“Đúng đó, với lại, hiện tại Hoàng đế Tây Đường đang rất không vui, nhỡ ông ta bực mình mà trút giận lên chúng ta thì phải làm sao đây?

Thần dược lúc này là vô cùng quan trọng!” Trịnh Quốc Thắng cũng phụ họa theo.

Lý Từ Nhiệm trừng mắt nhìn mấy người, sau đó nói: “Được rồi, ông không phải nói nữa!

Mọi người đừng có mà bắt nạt mẹ cháu, để cháu đi đón Diệp Lâm Quân về đây!”

“Được, chúng tôi đồng ý với cô!”

“Lê Nguyên, chúng tôi:cũng vì nghĩ cho tương lai của cô và Lê Quân nên hy vọng cô hãy thông cảm!”

Mọi người đều rất vui mừng.

Lý Từ Nhiệm ra mặt thì chắc chắn sẽ làm được.

Chuyện này xem ra chắc như đỉnh đóng cột rồi.

Khuôn mặt Lý Từ Nhiệm tuyệt vọng nhìn mọi người, không ngờ chỉ vì lợi ích của dòng họ mà bọn họ lại làm ra những chuyện này.

Thật sự quá đáng ghét mà.

Nếu như có thể lựa chọn nơi mình sinh ra thì cô tuyệt đối sẽ không chọn hai nhà Lý Trịnh.

Bây giờ nếu cô không chịu ra mặt giải quyết thì.

Diệp Lâm Quân và Chí Oánh sẽ có một trong hai phải chịu tổn thương.

Cô không muốn nhìn thấy bên nào phải chịu sự tổn thương cả.

Vì vậy cô tự mình giải quyết là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.